Mở đầu


Mở đầu

Điều này nói ra có vẻ hơi bất ngờ, nhưng chắc chắn tôi là loại người không thích các “giáo viên”. Có thể nói rằng tôi không thật thích những người gắn liền với cái tên đó. Tuy nhiên, tôi chỉ là một học sinh cao trung khiêm tốn, nên dù muốn dù không tôi cũng không thể hoàn toàn phớt lờ họ. Người đứng trướt mặt tôi hiện giờ, Fujiki Maka-sensei cũng là một trong số đó.

Cô là một trong những giáo viên hot nhất cả trường với biệt danh “lá ngọc cành vàng” . Một biệt danh không mấy gì khó hiểu nữa. Thế nhưng, vị giáo viên xinh đẹp này lại giờ đang đứng trước tôi với một vẻ mặt thật nghiêm túc —

“Saigi Makoto- kun, cô, Fujiki Maka — Cô thích em.”

…… Cái.., làm ơn chờ chút đã. Một cuộc thổ lộ tình cảm… thổ lộ á? Th-Thổ lộ? Kh-Không thể nào….! Mình được thổ lộ tình cảm ư? Bởi Fujiki-sensei?!?

Không không, thiệt tình là đợi chút đã, … bình tĩnh. Bình tĩnh nào tôi ơi. Nghe này, Saiki Makoto, mày phải nhớ. Lý do mà mày trở nên chán ghét ‘giáo viên’. Đúng vậy, mày không bao giờ được phép quên nó. Nó là —

Khi tôi còn ở mẫu giáo, có một cô mà tôi thực sự rất thích. Cô ấy cực kỳ xinh xắn và luôn rất thơm ~ cũng là lý do mà tôi luôn bấu víu lấy cô. Tôi lúc ấy – khá là người lớn – đã làm một vòng hoa và tặng cho cô. Chắc lúc đó tôi xem trên TV, hình như là thứ gì đó giông giống “nhẫn đính hôn”, tôi nghĩ thế. Cô giáo viên đó vui vẻ nhận cái vòng đó và thuận theo ý của tôi. Thế nhưng — cô ấy …. chỉ vài ngày sau, tuyên bố rằng mình sẽ sớm kết hôn… và rời luôn trường mẫu giáo.

Người đàn bà ấy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cô thực sự làm thế với tôi à! — là điều mà tôi của ngày đó đã nghĩ, nhưng thực sự nó đã để lại một vết sẹo trong tim tôi. Dĩ nhiên là giờ tôi thừa biết cô ấy không cố tình gây ra vết thương đó, nhừng việc đấy thực không rõ ràng đối với một thằng trẻ mẫu giáo ngày đó.

Hồi cảnh, kết thúc.

Sau vụ việc ấy — từ tiểu học cho đến trung học, khi mà tôi từ từ lớn lên, tôi vẫn không sao xóa bỏ được cảm xúc ấy. Thậm chí bạn có thể nói rằng tôi trở nên rất cảnh giác với tất cả các giáo viên nữ ở trường. Và tất cả dĩ nhiên là do vết thương tâm lý đó gây ra. Cơ mà.. nó cũng không thực sự đến mức đó. Thực tình mà nói, tôi không còn căm ghét cô giáo viên lớp mẫu giáo đó nữa. Sự kiện đó chỉ đơn giản là một sự châm ngòi — nhưng sự cảnh giác của tôi với các giáo viên vẫn tồn tại.

Cứ như thế, tôi giờ đây đã là học sinh cao trung và đang ở ngay cả khi đã vào năm hai — tôi vẫn không thích ‘giáo viên’.

Ngay cả như vậy —Ngay cả khi tôi vừa nói một loạt đó, tôi giờ đây đang được thổ lộ tình cảm bởi một giáo viene

Hôm nay là một ngày xuân đẹp trời, khi mà những cánh hoa đào bắt đầu rơi và đánh dấu cho sự bắt đầu của năm học mới. Sau giờ học, tôi được gọi vào một lớp học nào đó. Và người gọi tôi không ai khác là giáo viên tiếng Anh của tôi, Fujiki Maki- sensei.

Kỳ lạ, tôi rõ ràng không nhớ có lý do gì để cô ấy gọi mình vào đây. Nghĩ về việc đó…. Đúng rồi, khi nghĩ về việc đó! Hoàn toàn là việc bất ngờ mà! Tự dung cô ấy lại thổ lộ với mình! Một học sinh không mấy ưa thích giáo viên lại được thổ lộ tình cảm bởi một cô giáo sao?!

“Em có vẻ đang khá sốc, Saigi-kun. Ừ thì, cô cũng hiểu lý do mà.”

Và cô ấy đang bắt đầu nói vẩn vơ

Fujiki-sensei — thích mình? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy bắt đầu sự nghiệp trong những năm hai mươi của mình, trong khi tôi đang là học sinh năm hai ở lớp A. Khi tôi nói những năm hai mươi, cô ấy có lẽ độ 24 hoặc 25 tuổi, tôi nghĩ thế. Điều đó có nghĩa là cô ấy hơn tôi khoảng 7 tuổi

Cô nhìn có vẻ không mang nhiều trang điểm, thực sự là một người đẹp tự nhiên. Mái tóc nâu đang duỗi dài sau lưng cô và che gần hết hai tai cô. Trang phục ngoài của cô màu xanh đậm và cô đang diện một chiếc váy ngắn bó. Cặp chân mảnh mai ló ra từ chiếc váy ngắn ấy đã thu hút sự khá nhiều chú ý trong trường. Hiện tại thì cô đang đứng trước những khung cửa sổ của lớp học. Bạn có thể vẽ ra một bức ảnh tuyệt đẹp về cô như thế và đem đi bán đấu giá như một tác phẩm nghệ thuật.

“Cô có thể hiểu lý do em đang nghi ngờ cô. Tại sao một học sinh nam cù lỳ như tôi lại được thổ lộ tình cảm — đại loại như thế phải không?”

“……..” (cạn lời)

Mặc dù tôi không thể bác bỏ sự thật là tôi không phải nổi tiếng hay hot face ở trường, nhưng một giáo viên nói thẳng thừng với học sinh như thế nghe sai sai nhỉ?

“…..Và cô đang làm cái quái gì vậy?”

“Fu, thậm chí bản thân cô cũng không rõ về việc đó nữa.” Cô cười trừ trong khi tiến gần về phía toi

Bằng một hành động nhanh lẹ, cô mở toang những nút cài của chiếc áo trắng cô đang mặc!

U-Uwa…. Thu-thung lũng….! Ng-ngực của cô ấy! da của cô, trắng đến không tưởng… và nhìn thật mềm mại….! Đây có lẽ không phải lần đầu trong đời tôi nhìn thấy một kỳ quan thiên nhiên tuyệt vời như thế, nhưng đây rõ ràng là cặp núi hùng vĩ của cô giáo xinh đẹp nhất trong cả ngôi trường này….!?!

“Th-thấy thế nào? Cô cũng khá tự tin về hình dạng và kích thước của chúng, em biết đấy? ah, hey, đừng có mà hứng lên như thế!”

“Thế cô nghĩ là ổn nếu em không nứng à?!” Đúng là tôi đã liên tưởng đến những thứ bậy bạ lúc này, nhưng rõ ràng không thể trách nạn nhân trong tình huống này được!

Bị tấn công từ khoảng cách này, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ áo ngực của cô!! Đúng như mong đợi từ một cô gái trưởng thành; một sự kết hợp đồ lót đơn giản nhưng đầy gợi tình ….

“Nhân tiện này, Saigi- kun”

“C-Có chuyện gì sao?”

“Phụ thuộc vào câu trả lời của em, quả núi này có thể thuộc về em và em có thể sử dụng tùy ý…?” Cô nói có phần giễu cợt, nhưng hai má cô có phần ửng đỏ lên.

Cô ấy nên thẳng thắng nói ra nếu thấy ngại…. nói như thế chứ, việc như vầy có nên xảy ra không chứ? Một người lớn đang ngại ngùng vì một thằng nhóc như mình à?

“Không không, không phải việc này hơi kỳ lạ sao? Một cuộc tỏ tình….. cô nghiêm túc chứ?!”

“Cô sẽ không làm thế với em chỉ để vui đùa đâu. Dù thế, đó là lần tỏ tình đầu tiên của cô… nghĩ về việc em cướp mất lần đầu của cô….”

“Uhm…” Cô có thôi nói những cụm từ dễ gây hiểu nhầm trong khi đung đưa ngực mình trước mặt tôi được không?!!

Tôi biết rằng tôi nên quay mắt đi chỗ khác vào lúc này, nhưng dù gì tôi cũng là một thằng con trai đang lớn, nên yêu cầu việc đó thật quá quắt, có phải vậy không? Mặc dù vậy, đây là lần đầu cô ấy thổ lộ tình cảm huh. Tôi chắc rằng nếu cô xinh đẹp như thế này, cô chỉ có thể là người được tỏ tình mới đúng chứ!

Không, khoan đã. Ngay cả khi mình tin cô về việc đó (việc lần đầu …) , giờ thì xử sao? Mình có nên tin rằng cuộc tỏ tình này là thật không?

Đúng rồi, không đời nào “cành vàng lá ngọc” lại tỏ tình với mình chứ. Ngay cả khi không tính đám học sinh nam, cô cũng cực kỳ được chú ý bởi các đồng nghiệp của mình. Cô không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà lại còn là một giáo viên rất đáng kính. Mặc dù chỉ đang ở tuổi hai mươi, các lớp học cô giảng dạy đều rất dễ hiểu. Cho dù cô đứng trong phòng, hay ở ngoài hành lang, trong phòng giáo viên hay cả khi chỉ đi dạo xung quanh, đó đều là những cảnh đẹp như tranh vẽ. Nhưng cho dù cô đẹp đến mức nào, hiện tại vẫn chưa ai dám đứng lên thổ lộ với cô.

Không phải tất cả chúng mày đều là lũ thỏ đế sao? — là điều mà tôi hay nghĩ, nhưng thực ra ko phải tôi không hiểu lý do của bọn nó. Cô chỉ là quá đẹp, đẹp ở một mức độ khiến đối phương không tài nào tiếp cận được. Và dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp cận cô dù chỉ một lần. Ý tôi là, cô là một giáo viên đẹp…. một giáo viên, bạn biết đấy? Dĩ nhiên, khi so sánh cô với một giáo viên hung hăng nào đó, hay những người chỉ biết than vãn khổ sở về vấn đề của họ mỗi khi mở mồm, thì cô là một rắc rối lớn hơn nhiều. Nói cách khác, những người kia không có mặt khác bên trong họ. Những giáo viên hoàn – toàn – vô dụng, đó là tất cả những gì bạn có thể nhìn thấy. Chỉ cần tôi để ý họ một ít thì chẳng có gì phải quá bận tâm.

Nhưng bây giờ, tôi nên làm gì để đáp trả cô đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bất cẩn tiếp cận cô ấy? Đó là lý do tại sao, tôi phải giữ khoảng cách an toàn bằng mọi giá. Mặc dù cô là giáo viên chủ nhiệm của mình, tôi chỉ cần giữ liên lạc tối thiểu với cô là được. Ít nhất thì, đó là điều mà tôi đã làm cho đến lúc này, thế nhưng…

Hôm nay tôi đã được gọi riêng lên đây. Bạn nghĩ thế nào?

“Em trở nên im ắng nhỉ, cô hiểu rồi. Yeah, có lẽ cô nên thử thêm một tí… nhưng đừng nói với cô là, em thích pantsu hơn ngực nhé….?!”

“Em không phải là thành viên của cả hai phái đó!”

Đừng có mà đặt tay lên váy! Tay của cô!!!

Ngay cả khi cô ấy là cành vàng lá ngọc, cô đang cho tôi xem những thứ đúng ra tôi không nên xem một cách dễ dàng như thế.

“D-dĩ nhiên là… tùy thuộc vào câu trả lời của em, cô thậm chí có thể tặng em một mảnh của pantsu của mình làm quà cho em…. Em biết đấy?”

“Ngay cả khi em nhận những thứ như vậy….”

Tôi thậm chí không nghĩ rằng đó là vấn đề chính ở đây.

“Fu, em thật là cứng đầu Saigi-kun. Cô thậm chí đã chọn căng phòng bị bỏ hoang này để cô có thể cám dỗ em một ít để làm cho em trả lời có với mình…. Thật là vô lễ mà.”

“Cô có chắc là câu hỏi về người thực sự vô lễ ở đây có nên đưa vào cuộc trò chuyện này không?”

Cô đang nghĩ tôi đơn thuần là một thằng ngốc à? À mà, có lẽ tôi là một thằng ngốc thật

Trong khi thở dài như để bỏ cuộc, cô vẫn tiến đến gần hơn.

Ch-Chuyện gì đây? Muốn đánh nhau à? Tôi sẽ nói trước điều này, nhưng tôi khác là yếu con. Tôi còn không có đủ tự tin để nói rằng tôi có thể thắng một cô gái.

“Được rồi được rồi, em không cần phải cảnh giác như thế. Cô có ăn em đâu mà sợ.” (TN: em ăn cô mới đúng :v)

“Eh ——“

Bằng một cú đẩy, cô ấn tôi xuống một cái ghế ở gần đó.

“ah, giờ mình thấy thật bình tĩnh.”

“…..! Còn em chả thấy bình tĩnh tí nào cả?!”

Vừa khi tôi đang tự hỏi cô ấy sẽ làm chuyện gì, cô ấn ngực mình lên đầu tôi

Ngực cô ấy…..! Ngực cô đang…..! Chúng nó đang đập vào đầu mình, đập vào mặt mình!!

“Ch-chúng nó đang đập vào em, sensei!”

“Chuyện gì nào? Nếu em không nói lớn và rõ ràng, cô sẽ không hiểu em muốn gì cả.”

“Cái mà cô đang ấn mạnh vào em ấy!” Cô đang nói cái quái gì trong khi tự cười với chính mình chứ!?

“Em có thể cứ để như thế này khi em trả lời…. hay là, em sẽ thích hơn nếu cô làm em đứng dậy trong khi trả lời cô nhỉ?

“Nhưng F-Fujiki-sensei không phải là tuýp người hay làm điều đó?

Và, tôi không phải là thằng máu M

“ À mà này Saigi-kun, Kawarasaki-sensei bắt học sinh của cô ấy đứng dậy cả tiết học nếu bạn nào không trả lời được câu hỏi đấy.”

“Em không rõ lý do về việc đó… ngoài trừ việc, có lẽ cô ấy muốn cảm giác quyền lực hơn trong lớp chăng?”

Nhân tiện, trả lời câu hỏi của giáo viên với giọng trẻ trâu là một tính xấu của tôi.

Người tên là Kawarasaji-sensei này là một trong những giáo viên đáng ghét thường hỏi học sinh những câu hỏi không tưởng, nhưng một dạng thú tính.

“Sẽ khôn ngoan nếu em chỉ giữ im lặng. Ít nhất thì đa số học sinh của cô sẽ làm như thế”

“Em không phải thể loại ngu dốt mà cần dùng đến nấm đấm. Em nghiêng về phía giữ im lặng hơn.” Mặc dù, thực ra có lẽ có khác nhiều học sinh sẽ không kiềm chế chút nào nếu tấn công Kawarasaki-sensei

“Mặc dù vậy, phản kháng lại giáo viên của mình là không được nhé. Không thành vấn đề gì nếu đó là Kawarasaki-sensei, nhưng cô không muốn em làm thế với cô đâu. Cô sẽ dành tặng Saiki-kun láu lỉnh của cô một hình phạt

“eh? Hình phạt… Cái g-?!”

Kiss

Một âm thanh như vậy đã thực sự vang lên. Một âm thanh đang lẽ không được phép vang lên trong tình huống này. Và, một cảm giác mềm ấm đọng lại bên má của tôi. Đầu tiên là ngực cô, và giờ là cái này…. Hey!

 

“Cô đang làm cái quái gì vậy, Fujiki-sensei?!”

“Một nụ hôn.”

“Đừng có mà đáp lại với vẻ mặt ngại ngùng đó! Sao lại là hôn?!”

“Sẽ không sao cả nếu hôn một cậu con trai như thế đúng không. Nhưng cô sẽ không làm thế với người cô không thích đâu.”

“Em không phải người cô thích, em là học sinh của cô, đúng chứ?”

“Em đừng có hứng tình quá lên chỉ vì cô hôn em lên má như thế chứ. Đây này, một hình phạt khác cho em nữa.”

Kiss kiss

Ng-người này…. Cô ấy tiếp tục làm thế thêm hai lần nữa…..!

“Nhưng, với việc này, em sẽ hiểu chứ? Chúng ta đang không ở Mỹ và cô cũng sẽ không hôn một cậu trai mà mình không có cảm xúc gì được. Lời tỏ tình của cô là chân thành, được chứ?

“………..”

Nếu là người lớn, việc này có lẽ sẽ hoàn toàn là chuyện bình thường. Ý tôi là, tôi không biết nhiều về thế giới của người lớn, bạn biết đấy? Nếu nghĩ theo cách đó thì thật là đơn giản rồi.

“Ahh, đúng rồi. Chúng ta thậm chí đã hôn rồi, nên gọi cô là ‘Maki-sensei’ nhé. Không sao cả, cũng có nhiều học sinh khác gọi cô như vậy, nên sẽ không có ai nghi ngờ gì đâu. Nào, nói theo cô nào, ‘Maki-sensei’.”

“………”

“Có vẻ em vẫn cần thêm hình phạt nhỉ……”

“Maki-sensei. Yeah em sẽ gọi cô là Maki-sensei

“Nếu cô tiếp tục theo đà này, tôi sẽ sướng đến — không, hoàn toàn là phiền toái thôi!

Không nói đến mức độ phiền phức của việc này, nếu như tôi có thể thoát ra khỏi tình huống này thì tôi sẽ mừng rỡ chọn cách đó.

Thật tình, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? — Tôi nghĩ.

Tôi sẽ nói thẳng luôn, tất cả điểm số của tôi đều ở mức trung bình, cũng như ngoại hình và khả năng chơi thể thao của mình. Tôi cũng không phải là đứa cao nhất lớp. Tôi không muốn gọi mình là thằng ngu, nhưng có thể nói tôi là một học sinh cao trung bình thường bạn có thể thấy ở bất cứ đâu.

Điều đó có nghĩa là — hẳn là như thế rồi.

Thực tình mà nói tôi đã cảm thấy nó kỳ lạ. Để cho một giáo viên xinh đẹp như hoa như cô ấy thổ lộ tình cảm cho một thằng học sinh bình thường, nhàm chán như tôi —

“Làm như điều đó sẽ xảy ra ấy! Cô đang mưu đồ gì vậy sensei?

“eh, eh?” Tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi đột nhiên la lên, cô cuối cùng cũng bước lui lại một bước.

“Sensei, cô nên nhận thức được địa vị của cô trong cái trường này. Đúng là hơi ngại để nói lớn ra, nhưng cô là người được mệnh danh là “Lá ngọc cành vàng” của cả trường. Tại sao cô lại đang tỏ tình với một học sinh, một thể loại —“

“Cô rõ ràng không phải là lá ngọc cành vàng gì cả — em nên biết rõ điều đó chứ?”

“…….”

Quả đúng như cô nói

Chắc chỉ có mỗi tôi trong cả khu trường này biết rằng cô ấy rõ ràng không phải lá ngọc cành vàng gì đó. Cô ấy đã cởi áo, hôn tôi lên má và vân vân. Và, cô ấy biết… rằng tôi biết về cô ấy? Huh? Tại sao?

“Phụ nữ thường có nhiều bí mật, nhưng Saigi-kun ghét điều đó, đúng chứ?”

Vậy là cô ấy nắm hết những điểm tôi thích và không thích luôn rồi…

“Nhưng, việc này rõ ràng không chỉ về bí mật của Sensei phải không?”

Đúng vậy, chủ đề của cuộc trò chuyện này đang dần lệch đi rồi

“….. Đúng là cô là một giáo viên, và em là một học sinh. Cô là người lớn, và em là người dưới tuổi thực sự (18-) .”

“Tại sao cái chữ “thực sự” lại ở đó?”

“Cô thực sự thích em, nhưng — đúng vậy, nếu Saigi-kun mà nói đồng ý, thì cô đã thất bại với tư cách một nhà giáo.”

“Eh? Ừ, thì…..”

Ngay cả khi cô ấy là người đã thổ lộ trước, vị giáo viên xinh đẹp này đang nói cái gì vậy.

“Đó là lý do, nếu Saigi-kun mà nói đồng ý, cô sẽ thôi việc của một giáo viên, và chừng nào mà cô còn sống, cô sẽ tiếp tục hối lỗi về việc đó.”

“Cái gì?!”

“Có thể cô sẽ di tu…. À, có một tu viện gần đây.”

“CLGT!”

Ah, đó rõ ràng không phải kính ngữ. Nhưng tôi không kiềm lòng mà bắt bẻ được. Ngay sau khi thổ lộ tình cảm như vậy, việc này nghe có vẻ quá đáng ngờ. Trên hết, tại sao cô ấy nghĩ đến việc mình sẽ nói đồng ý chứ?! Tôi thật không hiểu nổi!

“Cô sẽ huấn luyện em đến khi em yêu cô. Và khi điều đó xảy ra — đó sẽ là lúc chúng ta tạm biệt nhau!”

“Và cô sẽ ổn với việc đó à?!”

Tôi đầu hàng! Tôi chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa! Ừ thì đó là một việc đã xảy ra từ thời điểm bắt đầu, nhưng mà thế này thì….!

“Không thành vấn đề. Cô không quan tâm về kết quả gì cả. Chỉ là, cô muốn dạy em điều đó trong khi còn đang giữ lấy cảm giác này. Thế nên, em tốt hơn là chuẩn bị tinh thần đi, Saigi-kun.”

“Uh….”

Cô ấy bước lại gần tôi, nghiêng người tới và nhìn tôi với ánh mắt hướng lên

Ugh… Ngay cả khi so với người lớn, cô ấy thực sự rất dễ thương

Có rất nhiều người bạn có thể diễn tả là xinh xắn hay dễ thương gì đó, nhưng khi cô nhìn tôi với một nụ cười mang một lượng sát thương cực lớn như vậy, như thể cô đang tỏa ra một sự dễ thương kì lạ vào tôi….!

“không sao cả, cảm xúc của cô đối với em là thật sự. Cô đảm bảo rằng sớm hay muộn thì em cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi”

“….Sensei thật kỳ lạ, nhưng cô đừng kéo em vào chuyện này.”

“Đừng lo lắng, chúng ta còn nhiều thời gian. Cô sẽ dạy dỗ em, từ ‘một học sinh bình thường’ thành ‘một học sinh yêu mình’ ……!”

Môi cô đang nở một nụ cười duyên dáng, nhưng ánh mắt cô tỏ vẻ nghiêm túc tuyệt đối. Hoàn toàn khác hẳn với cái cô ở trước mẫu giáo năm ấy. Khi tôi thổ lộ với cô ấy ngày trước, ánh mắt cô ấy rõ ràng là đang cười.

Nếu như vậy, nếu chấp nhận việc sensei thực sự nghiêm túc, thì cô định làm gì để huấn luyện mình chứ?

Tệ thật… việc này tệ thật…. mình rõ ràng đã giữ khoảng cách với ‘giáo viên’, nhưng bây giờ câu hỏi vẫn cứ hiện lên trong đầu mình. Có lẽ vì độ tuổi của cô ấy cũng không cách biệt mình lắm, nên tôi đã không nhận thức được và đối xử với cô ấy như một người đặc biệt. Ngực cô, những ngón tay mảnh mai nâng váy cô lên, có chết tôi cũng phải tập trung chăm chú vào chúng!!

Tình yêu, một khóa học đặc biệt, và từ chức giáo viên nếu tôi thổ lộ tình cảm với cô ấy, … cô liên tục ném những chủ đề kỳ dị này vào tôi. Ánh mắt nghiêm túc đó đang làm tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi không nên chấp nhận bất kỳ chuyện gì trong mớ hỗn độn này cả, nhưng tim tôi không thể ngừng đập mạnh được.

Không ổn rồi. ‘Cuộc huấn luyện’ của cô ấy có khi đã bắt đầu không chừng….

Đây — là sự khởi đầu của tôi và sensei. Trong căn phòng bị bỏ hoang này, mọi thứ đã bắt đầu, đơn điệu và trầm tĩnh.



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!