Chương 10: Hỗn loạn càng sâu hơn (3)


Chương 10: Hỗn loạn càng sâu hơn (3)
"Này, Trương Giản, nghe nói chú bị bệnh à?"
"Ừm, tui hơi sốt, phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày."
Khi đến trường, một vài bạn học cùng lớp ngày thường có quan hệ không thân lắm hỏi thăm sức khỏe tôi một cách ngắn gọn.
"Ông vẫn nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn đi, chắc chắn là quay nhiều đến mức cơ thể yếu ớt rồi."
"Ông có tin là tôi làm cho cơ thể ông yếu hơn của tôi ngay bây giờ không?"
"Không tin."
Bọn họ đồng thanh trả lời tôi. Có vẻ như bọn họ sẽ không nghe lời nếu như tôi không thể hiện ra chút thực lực.
"Bây giờ có tin hay không, nó có thể khiến cho cơ thể mấy ông mệt lả!"
Tôi lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong túi áo và cho bọn họ xem một chút. Là một 'Tài xế già' , việc mang theo bộ sưu tầm bên người là thường thức.
"Làm ơn hãy để cho cơ thể bọn tui mệt lả! Bọn tui lựa chọn cái chết!"
"Đừng nghĩ đến chuyện đó, tui cũng không muốn bị hội trưởng treo ngược lên đánh đâu."
Nếu như hội trưởng biết được tôi phát tán tài nguyên ở trong trường, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn cả bị treo ngược lên đánh.
"Trương Giản, chào buổi sáng."
"À, chào buổi sáng..."
Mã Tình Tuyết trông vô cùng bình thường lên tiếng chào hỏi tôi, nhưng sự bình tĩnh trong đôi mắt đó lại khiến cho tim tôi đau nhói.
"Mọi người ngồi xuống hết đi, kết quả của bài kiểm tra giữa kỳ đã có rồi. Tôi sẽ chỉ nói tên ba người đứng đầu lớp chúng ta và ba người đứng đầu toàn khối."
"Lớp mình, hạng nhất là Trương Giản, hạng nhị là Mã Tình Tuyết và hạng ba là Ngô Thiên Lăng."
Ngô Thiên Lăng, nếu như tôi nhớ không lầm thì cô ấy là người thích Mã Tình Tuyết đến mức vượt qua ranh giới của mối quan hệ đồng giới và còn được gọi là đồng tình nữ.
Hơn nữa, cô ấy còn là một đồng tình nữ nguy hiểm.
"Đứng nhất toàn khối là Tôn Lệ Hoa, đứng nhì toàn khối là Trương Giản và đứng ba toàn khối là Vương Diệc."
Cái gì? Vương Diệc sao... Hắn còn đứng thứ 3 nữa... Đáng lẽ ban đầu tôi không nói nói cho hắn nhiều như vậy và chỉ giúp hắn qua môn là được rồi.
"Bây giờ, mời bạn học Trương Giản đứng lên phát biểu cảm nghĩ."
Chủ nhiệm lớp nở nụ cười tươi trên mặt, trông vô cùng hạnh phúc, cô ấy chắc chắn được khen thưởng cái gì đó.
"Nếu như không có những truyền thống tốt đẹp của trường, thì em không thể đạt được thành tích này. Sự trợ giúp của các bạn học trong lớp ngày thường với em và điều quan trọng nhất là sự dạy dỗ của giáo viên chủ nhiệm lớp đáng kính của chúng ta, cho nên chúng ta phải..."
Sau khi đứng trên bục giảng phát biểu hết nửa tiết, cuối cùng tôi có thể trở về ngồi lại vị trí của mình dưới ánh mắt vo cùng hài lòng của giáo viên chủ nhiệm lớp.
"Bạn học Trương Giản nói rất đúng, từng câu từng chữ đều có lý, chúng ta cần phải học hỏi tinh thần của bạn học Trương Giản và phát huy..."
Giáo viên lại phát biểu thêm nửa tiết nữa và suýt chút nữa khen tôi lên tận mây xanh.
"Này, Trương Giản, hôm nay em đến trường à?"
Sau khi tan học, tôi đến nhà ăn dành riêng cho hội học sinh ăn trưa và bị hội trưởng phát hiện.
"Vâng.. Em cũng là học sinh mà... Đúng rồi, làm sao mà mấy ngày nay không có tin tức gì vậy?"
"Chị cũng không biết, cô ấy dường như biến mất ở thành phố G vậy. Không có chút thông tin nào về hành tung của cô ấy, em có thể gọi cho Hạ Linh và xem cô ấy có kết quả giống bên chị hay không."
Đối với tôi, đây là một tin xấu.
"Tuy nhiên, em cứ yên tâm đi. Nếu như cô ấy đến thành phố C, chị tuyệt đối có thể phát hiện ra cổ. Thành phố C là đại bản doanh của chị và Hạ Linh mà."
"Cám..."
Lời nói của tôi bị hội trưởng cắt ngang.
"Cám ơn gì chứ, nói không chừng sau này chị cũng cần sự trợ giúp của em, em chỉ cần ngoan ngoãn nhận lời là được rồi."
"Hội trưởng, chị đúng là một người tốt."
"Đó chẳng phải là lời thừa sao?"
Sau đó, tôi hỏi Tiểu Linh thông tin, nhưng tôi vẫn không thu hoạch được gì. Thông tin về bạn gái đã bị đứt đoạn, nhưng trùng hợp là Tiểu Linh cũng đưa ra câu trả lời giống hệt hội trưởng. Chỉ cần bạn gái tôi đến thành phố C, em ấy tuyệt đối có thể biết được.
Hi vọng điều này là sự thật.
6 giờ chiều là lúc tan học của trường Tố Hoa.
"Trương Giản, chúng ta trở về thôi..."
"Trở về đâu?"
"Đương nhiên là nhà anh rồi."
"Cứ theo ý em đi."
Trên đường về, chúng tôi cũng im lặng không nói với nhau câu nào.
Mùi thơm truyền ra từ trong nhà bếp khiến cho tôi thèm nhỏ dãi. Trên bàn có một cái bánh sinh nhật, kem không được phủ đều lắm, sắp xếp vị trí trái cây cũng không đẹp mặt lắm, tay nghề hơi kém, nhưng đây cũng là sản phẩm do đích thân Mã Tình Tuyết làm ra.
Tôi có thể cảm nhận được tình cảm của cô ấy dành cho tôi từ trong chiếc bánh này.
Trên thực tế, Mã Tình Tuyết có sống phụ thuộc vào tình yêu hay không chẳng quan trọng đối với tôi. Tôi thích cô ấy từ tận đáy lòng và nếu như không có bạn gái kia, tôi đã theo đuổi Mã Tình Tuyết từ lâu rồi.
"Trương Giản, anh thắp nến đi."
"Ừm..."
17 bảy cây nến tương trưng cho việc hôm nay tôi chính thức bước vào ngưỡng cửa 17 tuổi và còn tròn một năm nữa là tôi trưởng thành.
"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you..."
Tôi hiếm khi nghe thấy tiếng hát của Mã Tình Tuyết, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy rất có thể dễ dàng trở thành một ca sĩ xuất sắc.
Tôi đã làm tổn thương đế cô ấy rất nhiều trước kia, nhưng cô ấy vẫn đến tổ chức sinh nhật cho tôi. Tôi thậm chí còn không biết sinh nhật cô ấy là vào khi nào và sự bao dung của cô ấy khiến cho cảm giác tội lỗi của tôi càng ngày càng lớn hơn nữa.
"Cám ơn em vì đã tổ chức sinh nhật cho anh.... Thế nhưng, những lời trước đó của anh..."
"Trước đó anh đã nói gì sao?"
Quả nhiên... Trong tình huống suy nghĩ chủ nhân, những lời đó đã bị cô ấy quên sạch rồi sao.
"Không, không có gì, cám ơn em, anh rất thích em, thật sự, rất thích... Kể từ ngày thứ hai nhập học, em đã luôn suy xét đến mọi thứ cho anh, em đúng là một đứa ngốc mà, anh đã đối xử với em như vậy mà..."
"Hì hì... Bởi vì em cho rằng nếu như yêu một người, thì phải bao dung và thấu hiểu người ấy. Em cũng vậy, ngay từ đầu em đã biết anh không phải là một người xấu.
Sắc mặt cô ấy đã duy trì kiểu Poker Face vài ngày qua và cuối cùng thì khóe miệng cũng cong lên một chút.
"Thật sao? Cám ơn em đã thấu hiểu được anh."
"Vậy thì... Em thích anh, anh cũng thích em... Chúng ta có thể ở bên nhau, đúng không?"
"Ừm."
Có chút ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cô ấy.
"Nói cách khác, chúng ta là người yêu của nhau, chúng ta có thể nói với đám hội trưởng rằng bọn mình hẹn hò và bạn trai bạn gái thật thật sự sự, đúng không?"
"Ừm."
"Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa, cùng nhau đi ra ngoài chơi vào ngày nghỉ, đúng không!"
"Ừm..."
"Sau vài năm, chúng ta có thể kết hôn... Ở bên nhau mãi mãi, đúng không!"
"Ừm..."
Giọng tôi càng ngày càng run, đó không phải là vì cảm động, mà là vì điều tôi sắp muốn nói ra.
Mối quan hệ không rõ ràng này đã đến lúc chấm dứt.
"Tất cả đều là sự thật sao? Không lừa gạt em chứ... Em có thể véo mặt mình không..."
Sau khi Mã Tình Tuyết nhìn thấy tôi không trả lời, cô ấy véo mặt mình và véo mạnh đến mức mặt ửng đỏ.
"Có vẻ như nó là thật... Thật... Tuyệt vời... Anh có nghĩ vậy không, Trương Giản?"
Mỗi một câu nói mới vừa rồi đều xuất phát từ sự chân thành của tôi và tôi không lừa gạt cô ấy, bởi vì phần nói dối vẫn chưa được nói ra.
"Đúng, tất cả đều là thật, anh là thật... Anh đang nói đùa với em thôi!"
"Đang nói... Đùa thôi? Nói, đùa gì thế..."
"Những gì anh nói lúc trước chỉ là phối hợp với em một chút khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em thôi. Thế não, ban nãy rất cảm động, đúng không? Kỹ năng diễn xuất của anh thế nào? Em chấm cho anh bao nhiêu điểm?"
Dưới khuôn mặt giả vờ vui vẻ, là sự khiển trách của lương tâm. Trái tim như thể sắp vỡ ra và nỗi đau rất thật.
"Em cho 10 điểm... Trương Giản, đừng đùa như vậy nữa, em ghét trò đùa này, được không?"
"Vậy thì hao tổn tâm trí quá, anh thật sự chỉ ~ Đang nói đùa với em thôi, em lại bảo anh đừng là sao..."
"Đừng... Tiếp tục nói nữa, em sắp giận rồi đó... Lần sau em sẽ không nấu cơm cho anh nữa đâu..."
"Được rồi, anh không nói đùa nữa. Dẫu sao, anh cũng rất vui khi có một đầu bếp miễn phí. Hơn nữa, đôi khi còn có thể..."
Đôi tay không đứng đắn không thành thật đung đưa lung tung trước mặt cô ấy... Tôi luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
"Đến đây nào, dù sao bây giờ không có người, chúng ta làm cái gì đó thoải mái trước đi."
Vào lúc tay phải sắp chạm đến cô ấy, cô ấy đã thực hiện động tác ngoài dự đoán của tôi.
"Đừng chạm vào em!"
Bốp! Với một tiếng 'bốp' vang lên, tay tôi bị cô ấy đánh bật lại. Cuối cùng thì... Cô ấy bắt đầu ghét tôi rồi sao... Quá tốt... Cứ như vậy, cô ấy sẽ không bị tổn thương bởi bạn gái tôi nữa.
"Tất cả đều là giả, đúng không! Anh đang gạt em, đúng không! Thật sự đừng tiếp tục làm trò đùa này nữa... Em thậ sự rất sợ... Thật đó..."
Giọt lệ chảy ra từ đôi mắt Mã Tình Tuyết trong khi tim tôi giống như đang chảy máu.
"Nói cho em biết, cho dù là lừa gạt em cũng được, anh thật sự thích em, anh không ghét em..."
"Anh thích em, anh không hề ghét em chút nào. Dĩ nhiên đó, là lừa, em, đó!"
"Không sai! Anh đang gạt em... Anh thích em... Anh không ghét em... Đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không!"
Tiếng nức nở lặp đi lặp lại và dây thanh hơi khàn khàn đều chứng tỏ cô ấy đã chấp nhận sự thật này.
"Em có chỗ nào không đúng, em có thể sửa. Anh nói cho em biết, em đã làm gì sai, em có điểm nào khiến cho anh ghét? Là khuôn mặt sao? Ngày mai em có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ... Hay là vóc dáng có chỗ nào không hợp với ý của anh, hay là tính cách... Sau này em không làm phiền anh nữa, anh gọi em, em lại đến, được không?"
"Em không hiểu... Rốt cuộc là tại sao anh..."
Tiếng khóc nức nở khiến cho cô ấy nói hơi khó khăn.
"Anh có bạn gái rồi, không phải là ngay từ đầu anh đã nói với em rồi sao..."
"Ý của anh là em đã tình nguyện yêu đơn phương sao?"
"Đại khái chính là ý này. Dĩ nhiên, nếu như em muốn tiếp tục tình nguyện yêu đơn phương, anh cũng không ngại."
"Cái gì... Hóa ra... Em đúng là một con ngốc sao... Em lại làm ra nhiều chuyện nực cười như vậy... A ha ha... Ha ha..."
Cô ấy nở nụ cười khó hiểu... Những giọt nước mắt vẫn đọng lên trên mắt cô ấy.
Sau khi nói xong câu này, tôi vốn cho rằng lúc này cô ấy sẽ tránh xa tôi, nhưng ai ngờ đâu là cô ấy đột nhiên nhìn vào tôi rất lâu với ánh mắt nghi hoặc một cách khó hiểu.
Cô ấy muốn làm gì...
"Xin hỏi, anh là ai vậy? Tại sao em lại ở đây... Kỳ lạ... Đã xảy ra chuyện gì vậy..."
"Anh hình như là Trương Giản... Không đúng... Em nhớ anh dường như là bạn trai của em... Cũng không đúng... Tại sao em không thể nhớ được bất cứ điều gì... Kỳ lạ..."
Mất trí nhớ có chọn lọc sao... Có vẻ như cô ấy đã quên mất tôi. Thế này cũng tốt.
"Em vào nhầm nhà rồi, anh chỉ là một bạn học cùng lớp với em thôi."
"Ồ, hóa ra là bạn học cùng lớp à. Thực ra, tối nay em muốn tổ chức sinh nhật cho bạn trai, anh biết anh ấy ở đâu không?"
"Không biết, mà bạn trai em là ai..."
"Ừm... Anh nhỉ... Hả? Tại sao em không nhớ ra nổi tên anh ấy..."
"Ban nãy em ngã ở cửa, đập đầu vào cửa. Có lẽ đây là mất trí nhớ tạm thời, qua vài ngày nữa sẽ khá hơn..."
"Ồ, hóa ra là như vậy à. Làm phiền anh rồi, vị bạn học cùng lớp này, em về nghỉ ngơi trước. Em luôn cảm thấy đầu hơi đau nhức, ha ha."
"Được, đi đường cẩn thận."
Trí nhớ hiện tại của Mã Tình Tuyết không ổn định chút nào. Vì vậy, lát nữa tôi sẽ gọi cho Mira và nhờ cổ chăm sóc cho Mã Tình Tuyết trong vài ngày.

 



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!