{"id":62} Chương 01 : Câu chuyện thứ nhất (1)

Chương 01 : Câu chuyện thứ nhất (1)


Shadow : T đây dịch nhiều từ ,nhiều đoạn không sát eng nhưng vẫn đủ để các bác hiểu         - Có gì sai sót các bác cứ comment xuống dưới t sẽ fix              ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ "

Chúc Lương Triết , nam, người Hán , sinh năm 1997,số nhân dạng cá nhân là XXX...XXX , 21 tuổi , chưa kết hôn , học và tốt nghiệp tại khóa kỹ thuật máy móc quân sự , chết vì cứu sống một người đồng bào sắp chết đuối .Đạt được giải thưởng hạng nhì và dành cho sự trung thành không bị lay chuyển

Ah,đúng thế đấy

Tôi đã nghẻo

Khoảng khắc cuối cùng trước khi chết ,tôi thấy một cô bé gái rơi xuống biển , với vai trò một người lính phục vụ đất nước , tôi đã không nghĩ ngợi gì mà lao luôn xuống biển . Nước biển dường như vừa mới tan băng từ cái khí hậu khắc nghiệt của mùa đông , những đợt sóng và sự lạnh lẽo .Sau một số đấu tranh ,thì khi có một cơn sóng lớn ập tới, tôi cố gắng đẩy cô bé ấy tới chiếc thuyền đang đi tới để cứu . Dù đã biết đó chỉ là nước biển nhưng những gì tôi cảm thấy lúc đó rất là khổng lồ , một hòn đá nặng đập vào mặt tôi.Thế là tôi mất ý thức, và không thể tỉnh lại được nữa

Và thế là , Chúc Lương Triết, 21 tuổi , kết thúc cuộc đời của anh ta như thế đấy. Thành thật mà nói, tôi đã không hối hận, và cũng không hề cảm thấy bất kỳ cảm xúc hạnh phúc hay hài lòng .Tôi sinh ra trong một gia đình có liên hệ với quân đội từ nhiều thệ hệ trước, họ bắt đầu tham gia từ thời Hồng Quân , cho đến thế hệ hiện tại của tôi , Cái chết của tôi sẽ chỉ làm bố mẹ tôi thương tiếc một khoảng thời gian ngắn thôi , Trước khi họ có thể sẽ nói là tôi đã làm toàn bộ gia đình tự hào . Do đó tôi không hối tiếc .Ah , tôi quên chưa nói đó là mình vẫn còn độc thân ( Shadow : tui 17 tuổi chưa biết mùi gái )

Với tôi , giờ sống tiếp cũng chả vì cái gì , mỗi ngày là những cuộc tập trận chóng mặt ,cả các lớp học , việc học tập hay cả buổi luyện tập thể chất . Có thể, cuộc đời ở trường quân sự rất phù hợp với những người như tôi, những người sẽ không làm bất cứ điều gì mà không có động cơ cụ thể . Trong trường quân sự, tôi không phải là một người lính hạng cao cấp gì cả, tôi chỉ là người lính được xếp hạng trung bình , nếu tôi đứng trước mặt một giáo viên [chắc kiểu giáo viên quân sự] , tôi đã phải tự giới thiệu mình để họ biết tôi là ai . Sau này khi bước vào xã hội  làm việc, tôi có thể có một cuộc sống và ngày nghỉ bình thường  , và tôi phải là một người bình thường và không có bất kì tội danh nào cả.

Tuy nhiên, sự cố này đã cho khiến cho tôi nhận ra giải thưởng hạng nhì là khởi đầu cho đầu cho niềm tin, niềm tin để giúp tôi có thể được ghi danh vào lịch sử. Mmh, hơn là chỉ sống một cuộc sống vô tư nhỉ , tôi đã chết cùng với một số tiếng nổ và tiếng ồn. Chết như thế này không có nghĩa là tôi có được để làm lại cuộc đời của tôi, thay vì đó , những gì tôi cảm thấy lại còn nhiều hơn nữa , đó một thời điểm vinh quang chỉ một lần của toàn bộ cuộc đời của tôi.

Hoàn hảo rồi

Được rồi, tôi đã nghĩ đủ rồi. Tôi có thể đi bây giờ được chưa ? Suy nghĩ của tôi đã nghĩ đến cả việc cách mà tôi được công nhận về thành tựu hy sinh - nhưng tại sao tôi vẫn ở đây? Không phải tôi đã nói tôi đã chết rồi sao ?! Tại sao tôi vẫn còn ý thức về xung quanh nhỉ ? Theo quy luật Materialism, nó nói rằng một khi chúng sinh chết đi thì nó sẽ giống như cách một chiếc đèn lồng bị dập tắt mà không còn gì nữa, vậy tại sao giờ tôi vẫn còn suy nghĩ được là thế quái nào ?

Hoặc có lẽ con người chúng ta thực sự có linh hồn bên trong họ, ngoại trừ những linh hồn này không thể nói với mọi người rằng họ có tồn tại, và con người không thể nhìn thấy linh hồn, vì thế mặt kỹ thuật các linh hồn không hề tồn tại?

Tôi không biết bây giờ tôi đang ở đâu, tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ là một ý nghĩ hư không , không có chân tay hoặc thân thể, không có gì cả ngoại trừ tôi với khả năng suy nghĩ và không thể làm gì cả, không có thính giác, không thể nhìn, không có cả mùi , không cảm thấy gì xung quanh cả .Có vẻ như tôi chỉ có thể suy nghĩ. Đừng nói với tôi rằng đây là những gì xảy ra sau khi con người chết nhá?

Với việc không có gì có thể theo ý của bạn ngoại trừ duy trì khả năng suy nghĩ, và là suy nghĩ vô thời hạn. Vì cơ thể con người cuối cùng rồi sẽ chết, vậy điều đó có nghĩa là tôi sẽ tiếp tục tồn tại thế này từ này về sau à ?

Vậy điều đó có nghĩa là tôi bây giờ, có những suy nghĩ của riêng Chúc Lương Triết ư ? Hoặc vì anh ta đã chết, thì những suy nghĩ này không thuộc về anh ta ? Eh? Làm thế nào mà tôi bắt đầu suy nghĩ một cách triết học thế?Nếu tôi còn có cái miệng, tôi sẽ muốn cười thầm với bản thân mình, nhưng vấn đề nằm ở đây là tôi không thể làm gì cả. Vậy thì tôi nghĩ rằng tôi không muốn rán sức thêm nữa, khi mà tôi không còn những suy nghĩ nữa , thì điều đó có nghĩa là tôi không tồn tại nữa nhỉ ? Được rồi, tất cả mọi người, cảm ơn bạn đã bỏ thời gian dài để lắng nghe những lời nói dài dòng của tôi, tôi sẽ không làm phiền bạn thêm nữa. Tạm biệt.  

 “Troy! Troy!Xin con đấy ...... Troy ...... Xin hãy tỉnh lại đi  ...... Troy ...... Xin con  ...... Không ......  Đừng làm Mummy lo lắng nữa  ...... Xin con ...... Nhanh chóng tỉnh lại đi ...... Không có con, mẹ không thể tiếp tục sống tiếp được...... Xin con đấy, hãy thức dậy đi.. .... “Mmh….Liệu người phụ nữ này có thể làm ơn cho một người quá cố một chút tôn trọng được không? Ít nhất, cô có thể đừng có mà vừa nằm trên xác chết của anh ta và khóc được không? Cô không biết rằng trọng lượng của cô đè lên anh ta sẽ gây ra cho anh ta có vấn đề tắt thở không ? Cô muốn anh ta tỉnh lại hay để anh ta tiếp tục giấc ngủ vĩnh viễn hả?Mmh ?Đợi đã ?Tại sao mình vẫn còn thở? Hít thở bầu không khí khổng lồ mang theo hương thơm của hoa và lá cỏ tự nhiên , lướt qua lỗ mũi của tôi và rửa luôn cả cái cổ họng bên dưới tôi. Bên trong cổ họng của tôi, tôi có thể nếm được mùi hôi thối đậm đặc của máu, khiến cho não tôi đau đớn. Tôi có thể nghe thấy mưa rơi xuống đất, và tôi có thể nghe thấy ai đó bên cạnh tôi, một phụ nữ, khóc nức nở.Tại sao bàn tay tôi lại cảm sự thấy ấm áp? Không, tôi không ngạc nhiên là tại sao bàn tay tôi đang bị giữ chặt, thay vì đó lại ngạc nhiên hơn là việc mà tôi vẫn còn có thể cảm nhận được .Tôi nghĩ tôi đã chết, và người chết thì không có khả năng cảm nhận. Giống như hồi nãy, không thể cảm nhận được, chỉ có thể suy nghĩ thôi - nhưng tại sao,bây giờ tôi lại có thể làm được điều đó? Nó cảm thấy chân thật quá! Không phải tôi đã chết rồi sao ? Tại sao? Nhưng tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang ở trong tình trạng vẫn còn sống, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng nhịp đập yếu ớt của ttim tôi .Tôi ho dữ dội và phun ra một đống máu, làm sạch những cái cặn bã dinh dính đã bị mắc kẹt trong cổ họng của tôi. Không khí lạnh ướt cuối cùng đã bị hít vào phổi của tôi, làm sáng tất cả các tế bào của tôi trong toàn bộ cơ thể của tôi. Tôi từ từ mở mắt, với một ít giọt mưa rơi xuống mặt . Nhìn bầu trời xám xịt, cùng với nước mưa rơi lộp bộp , tôi cảm thấy bối rối và lạc lốiLàm thế nào mà mình lại có thể sống lại ?Và đây là đâu ?Tôi đã chết, tôi chắc chắn về điều đó, nhưng chuyện này sao ?Việc còn ý thức sau khi chết đã cho tôi một cú sốc rồi , nhưng việc hồi sinh này bây giờ đã làm cho tôi không chắc về những gì xảy ra  thậm chí là việc liên tưởng tới nữa .

Suy nghĩ về " chuyện gì đang xảy ra thế này ", "Tại sao chuyện này lại xảy ra", đang làm tắc nghẽn tâm trí tôi ngay bây giờ.“Troy !! Con trai của tôi! Con trai của tôi!Cảm ơn thần linh! Cảm ơn thần linh! Cảm ơn thần linh, Con vẫn còn sống! Oh cảm ơn Nữ thần Clementina đã ban phước lành của người ...... Cảm ơn người đã bảo vệ con trai của tôi! Cảm ơn người! Cảm ơn người!”Suy nghĩ của tôi đảo lộn cả lên, khi tôi đột nhiên bị kéo lên, rồi được một ai đó ôm . Tôi cảm thấy đầu mình bị úp vào hai bầu nóng hổi, khiến tôi nghẹt lại cái không khí mà tôi mới thở vài giây phút trước , thay thế bằng một mùi hương hoa ...... Mùi hương hoa thơm này là gì, cảm thấy rằng nó thật hoài cổ vì lí do nào đó ...... nhưng bây giờ không phải là thời gian để suy nghĩ về điều này……….. ughthisladyifyoudon'treleasemerightnowithinkiamgoingtosuffocate!!

Khi người phụ nữ cuối cùng cũng nới lỏng tay ra , cô ấy háo hức vuốt ve khuôn mặt của tôi bằng đôi tay của mình và tôi thấy: đôi mắt màu xanh lá cây tuyệt đẹp, một khuôn mặt thật đẹp đến nỗi nó giống như là một bức tượng điêu khắc 3D hoàn hảo trở thành người thật và giờ đang lo lắng nhìn tôi. Tuy nhiên, tại sao đôi tai của cô lại nhọn thế ? Những ngón tay mảnh dẻ của cô trượt qua mặt tôi; cô ấy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của tôi và lo lắng hỏi: “ Con cảm thấy sao rồi con trai ? Con chắc phải đau lắm! Tất cả là là do lỗi của mẹ....Tất cả do mẹ...Lẽ ra mẹ không nên để con đi giết Rồng Đất ...... tất cả lỗi của mẹ ... là lỗi của mẹ ... con trai yêu quý của tôi, con đã ổn ...... cảm ơn thần linh ...... cảm ơn thần linh ......cảm ơn thần linh….. Mẹ sẽ mang con trở về......Mẹ sẽ mang con trở về ...... “Um,người phụ nữ này là ai? Aah, Không, Xin hãy nói cho tôi biết tôi là ai đã, được chứ, tôi chỉ vừa sống lại và đã bắt đầu bối rối. Lục đầu tôi đã bị bất ngờ bởi thực tế là tôi đang ở đây , dù cảm thấy mình không khác mấy so với trước đây ,nhưng hiện tại vẫn cảm thấy khá lạ lẫm về bản thân mình

Đặc biệt người phụ nữ hiện đang đứng trước mặt tôi người đang tự gọi mình là “Mẹ”“ Có chuyện gì thế ?, Con còn nhớ Mummy không ? là mẹ đây , mẹ của con đây ! “Có thể cô ấy nhận thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của tôi, lúc đấy cô ấy liền chụp chặt lấy mặt tôi và buộc tôi phải nhìn vào mắt cô ấy, trong khi đang la hét: “ Mẹ là mẹ của con nè !, con trai ...... Là mẹ của con nè ! Đừng sợ Mẹ chứ ...... đừng sợ mẹ ...... Con ổn mà, chắc chắn là thế !”“ Mẹ ?”

Bộ não của tôi đột ngột tràn ngập những ký ức mà dường như không phải của tôi, khi tôi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt tôi, tôi cảm thấy cực kỳ tự nhiên khi nói chữ "Mẹ". Sau đó cô ấy khịt mũi, miệng cô giật lên một chút rồi run rẩy, trước khi nở một nụ cười tươi tắn và hài lòng. Rồi cô ấy liền chụp lấy và ôm chặt lấy tôi rồi khóc to trên vai tôi.Bối rối và rối loạn, tôi chỉ đứng đó để cô ấy ôm chặt lấy tôi, cảm thấy bộ ngực to của cô ấy đè bẹp vào ngực tôi, cũng như sự ấm áp và mùi thơm trên cơ thể cô ấy. Có vẻ như suy nghĩ của tôi nên được thay đổi, vì những gì trong tiểu thuyết plot line giờ đã xảy đến với tôi.Nhìn vào đặc diểm của đôi tai của mẹ tôi, tôi cảm thấy rằng việc đầu thai này có thật bất thường , tôi đã không đi quá khứ hay tương lai, nhưng vì một lí do nào đó lại tới thế giới  khác ...... mẹ tôi dường như không phải là một con người, giống như một Elves ...... đợi đã! Mẹ tôi là một Elves ư ! Vậy thì điều đó có nghĩa mình cũng là Elves nhỉ ?! Tôi nhanh chóng đưa tay lên và chạm vào tai tôi, Eh? Là tai của một con người bình thường ? Ah? Vậy tôi là một con người ư ? Vậy điều đó có nghĩa là người phụ nàng này đã nhận nhầm người rồi ? Tôi là một con người! Làm thế nào có thể một Eves như cô ấy lại sinh ra một con người ? Hay cha của mình là một con người nhỉ ? Vậy tôi là con lai ư?Bộ não của tôi bị ảnh hưởng bởi tất cả những câu hỏi này, với nhiều câu trả lời mới có vẻ gần giống như câu hỏi thứ hai (with more new answers that seemed more question-like by the second). Không, nó không thực sự là một câu trả lời, nhưng vì lí do nào đó đã cho tôi một cảm giác "Chuyện này đúng là như thế" .

Tại sao thế? Tất cả những hồi tưởng và ký ức này là sao ? Liệu những kí ức này thuộc về chủ sở hữu gốc của cơ thể này? Vậy bây giờ tôi đã thừa hưởng chúng? Nếu vậy thì điều đó có nghĩa là chủ sở hữu trước đây của cơ thể đã chết.Và người phụ nữ hiện giờ vẫn còn đang ôm tôi dữ dội, thực sự là mẹ tôi ...... và ...... và .…

“Nữ hoàng của tôi!! Cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy người ! “Đằng sau lưng mẹ tôi là âm thanh ngựa dừng lại đột ngột, một nhóm người đã xuất hiện từ trong rừng rậm, sau khi nhìn thấy tôi và mẹ tôi, họ thở phào nhẹ nhõm và lãnh đạo đội quân của con người ..... Ah, không, đó có phải là những người lùn, họ mặc áo giáp, là một người đàn ông trông anh ta khá đẹp trai, hay do là tất cả các người lùn nam trông rất đẹp trai và láu cá ? Anh ta bước đến trước mặt chúng tôi, quỳ một chân xuống ,với cái tay phải để lên ngực và nói:

"Khu vực này rất nguy hiểm, Nữ Hoàng của tôi, hãy cùng Hoàng tử đi với chúng tôi để rút lui.Mẹ tôi ...... thực ra là Nữ hoàng của Elves ư ! Điều đó có nghĩa tôi là Hoàng tử của Elves !! Loại đầu thai gì thế này, cơ hội của điều này quá ư là trùng hợp rồi! Tôi đột ngột qua đời, dù sao cũng đã xuyên không tới một thế giới khác, thậm chí trở thành một hoàng tử của Elves ?! Tôi thậm chí sẽ không tin rằng cơ hội này lại xảy ra!Mẹ tôi lau đôi mắt của mình, trước khi nắm tay tôi trong khi đứng lên . Cô quay lại và nói:

“Dù chuyện gì xảy ra ,chúng ta phải bảo vệ Hoàng tử an toàn, ta không quan tâm đến chuyện gì xảy ra với ta, nhưng ta không thể nhìn con trai ta bị thương!

”Cô quay lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của tôi, nhẹ nhàng mỉm cười khi cô an ủi tôi: “Không sao, đã ổn rồi con trai, con trai yêu của mẹ, ổn rồi, đừng lo, mẹ đang ở đây, đừng sợ nữa nhá , chúng ta giờ sẽ về nhà , lần sau mẹ sẽ không bao giờ để con trở lại nơi nguy hiểm như thế này nữa... tất cả là lỗi của mẹ ... lỗi của mẹ hết ...

“Tôi có thể cảm nhận rõ tình yêu mà mẹ dành cho tôi, nhưng quá tệ tôi không phải là chủ nhân ban đầu của cơ thể này ...... Khi tôi chứng kiến khuôn mặt và những giọt nước mắt của cô ấy từ mí mắt của cô ấy nhỏ xuống tan ra khắp nơi như một viên kim cương tan vỡ, không thể chịu đựng việc kể cho cô ấy sự thật ...... vì thế tôi chỉ gật đầu, và cố gắng sử dụng cơ thể mới lạ này, để bước đi bước chân đầu tiên kể từ khi tôi được tái sinh.Cơ thể tôi vì lí do nào đó cảm thấy rất nhẹ nhàng, khi tôi cúi đầu xuống để nhìn vào bản thân mình, tôi không thể nhìn thấy sự khác biệt giữa tôi và một con người , tốt, khác với trước đây gầy hơn hẳn. Mặc dù trong cuộc sống trước của tôi, tôi chỉ giết thời gian cho qua ngày của mình, nhưng tôi đã đào tạo nên có được khá nhiều cơ bắp, nên giờ khiến tôi cảm thấy không thoải mái với thân hình ốm gầy này.Hiện tại tôi mặc một bộ áo giáp da đơn giản, trong khi phần dưới áo giáp da được làm rất tinh xảo. Mũ của tôi mà tôi đội đã bị rách nát với những vết bùn bám trên đó, và đôi ủng của tôi đã quá mòn dường như nó có thể rã ra bất cứ lúc nào, đôi giày này là giày ống ngựa , điều đó có nghĩa là cậu bé này đầu tiên đã cưỡi ngựa đến đây, và ở thắt lưng của tôi, một cái túi trống rỗng treo lơ lửng: thanh gươm của tôi đâu rồi ?!

Đột nhiên não tôi nổi lên những hồi tưởng những việc đã xảy ra trước đó, tiếng cỗ vũ  ........ đám đông nhộn nhịp ........ nhóm những cận vệ đứng với nhau ........ tôi mỉm cười và vẫy tay trong khi cưỡi một ngựa ........ bóng tối của khu rừng ........ một bóng lớn đột nhiên bao trùm lên trên đội quân cận vệ ........ tiếng kêu đau đớn ở khắp mọi nơi .... .... trong khi chạy trốn, một con thú lớn đã đánh bay tôi, sau đó là cái chân bay liệng trên đầu tôi và nó lao xuống .....…

“Aaarghh!!”Kí ức này này thực tế đến nỗi nó thực sự đáng sợ, tôi vội vã chạm vào dạ dày để kiểm tra, nó hơi hóp vào trong, làm tôi đổ ra mồ hôi lạnh. Đó là một phép lạ mà cơ thể này không thực sự bị đè bẹp bởi thứ đó thành một đống thịt nghiền nát, nếu thế thì tôi đã không thể tái sinh trong cơ thể này rồi, vì nó giống như tôi đã đến để giết một cái gì đó nhưng khi thậm chí đã bị giết trước  cố gắng như vậy.Hơn nữa, nhìn hình dáng của con thú đó ........ ah, con quái vật đó được gọi là Địa Long, con quái vật trông đáng sợ thực sự kháng lại với tất cả pháp thuật đã bị bắn vào nó, giống như chống lại các vũ khí 'hack hoặc tàn bạo' . Đối mặt với loại sinh vật như thế này, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta thất bại. Vảy của nó sớm đã quá khó khăn , hơn nữa, theo những ký ức của chủ sở hữu ban đầu, quân đội của mình đã không mang theo vũ khí hạng nặng đễ đối đầu với chúng.Hay có lẽ là không có những thứ như vũ khí mạnh cho elf sử dụng ?Vào thời điểm này, ký ức của tôi không nhớ nhiều chi tiết, rõ ràng nó có nghĩa là những kí ức mà tôi đã thừa hưởng chỉ đơn thuần là bề nổi , vì tôi chỉ nhớ lại ký ức của của mình vào cái ngày trước cái chết của cơ thể này.

Điều duy nhất tôi có thể nhớ lại, chỉ là mẹ tôi thôi.Hai lính đến trước mặt chúng tôi và rời khỏi ngựa của họ, tôi nắm lấy dây cương và trèo lên ngựa, trong khi mẹ tôi lại khá vụng về trèo lên ngựa, với cái phẩm giá được giáo dục cô ấy đã che dấu để không để lộ nó. Bộ trang phục hiện tại của mẹ không phải là trang phục chiến đấu, mà chỉ là một chiếc áo dài màu lục ngọc bình thường và giờ chiếc áo này đã bị rách nát và bị lủng lộ khắp nơi; rõ ràng, vì tìm tôi, mà mẹ đã đi trong rừng suốt khoảng thời gian.

“Đi nào, trở lại lâu đài thôi , ồ, phải rồi , tất cả mọi người , hãy thay đổi trang phục của mình đi.”Mẹ bắt đầu di chuyển ngựa, tiến về về phía trước một chút trước khi quay lại và nói với những người lính.Thủ lĩnh của quân đội thoát khỏi cú sốc đầu tiên, trước khi nhanh chóng nhận ra ý nghĩa câu nói của cô, và anh hét lên:

"Nhanh lên, bôi bùn lên quần áo, làm cho nó bị rách nát, làm dơ bằng máu! Hãy nhớ ,chuyện chúng ta đã làm là chúng ta đã chiến thắng! Chúng ta đã hoàn thành việc săn nó! Chúng ta sẽ quay lại trong chiến thắng! Triumphant Victory!“ Victory !”Mẹ gật đầu, và nói:

“Các vật liệu đã chuẩn bi sẵn sàng chưa ?”

Người thủ lĩnh giơ lên một cái túi, nói:

"Tất cả đã sẵn sàng,thưa Nữ Hoàng của tôi.”

Mẹ lấy cái túi và mở nó ra để kiểm tra, bên trong nó làm cho những tiếng ồn vang lên lẻng kẻng làm gợi ra những đồng kim loại hoặc đồng xu vàng đang cọ xát nhau;

Tôi nghiêng người về phía trước và thấy rằng bên trong chứa những chiếc vảy sáng chói y như đồng tiền

“Đây là vảy của Rồng dất, hãy nhớ con trai, lần này con là người chiến thắng, con sẽ trở về trong chiến thắng, và khi chúng ta quay về, hãy ném những cái vảy này về phía đám đông,  sẽ ổn cả, ổn cả thôi, Rồng đất hay bất cứ cái gì, con không cần phải lo lắng về nó con trai ạ , chỉ phải luôn ở bên cạnh mẹ, cầu xin con đấy , đừng bao giờ chạy đi chỗ khác nữa, Mẹ sẽ không bao giờ để con đi đến một nơi nguy hiểm như vậy bao giờ nữa đâu. “

Mẹ nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ cực kỳ khi đưa tôi chiếc túi đó. Tôi nắm lấy cái túi; nó khá nặng giống như mang một túi đồng tiền vàng tinh khiết, mặc dù nó chỉ là vảy của một sinh vật, tại sao nó nặng đến thế.Tôi ngẩng đầu lên, đột nhiên hiểu rõ những gì đã xảy ra trước đó.Sức mạnh đã tàn phá mọi thứ quanh đây, trong khu vực cây cối vỡ, nơi mà tôi vừa mới thức dậy vào thế giới này.Một hố chứa đầy bùn.Túi chứa vảy, có phải cuộc sống của họ phụ thuộc vào nóVào lúc này, mưa đã ngừng lại; mặt trời xuyên qua những đám mây, ánh sáng mặt trời phản chiếu bộ áo giáp da của tôi, khi tôi nhìn thấy nhiều người mất đầu xung quanh chúng tôi : tất cả đều có biểu hiện của sự tuyệt vọng khắc trên khuôn mặt của họ. 

default.JPG



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!