Chương 16 : Đừng nói với tôi đây là một cuộc hội ngộ (1)


Góc nhìn của Huyển Đức.

Hừng đông đã qua và mặt trăng đang từ từ ló ra khỏi những đám mây.Ánh trăng chiếu lên mặt tuyết phản chiếu ánh sáng.

Tôi vẫn ngồi trên ngựa và hướng về nơi tôi không biết là nơi nào.Đi với tốc độ nhanh khiến tôi hoàn toàn không có cách nào để nhìn ra mọi thứ xung quanh .

Mỗi bước đi càng khiến tôi đau đớn vạn phần và sự run rẩy dữ dội như muốn khiến tôi ngã ngựa.Hai tay tôi đã trở nên tê dại và không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Hơn nữa,tôi càng ngày càng cảm thấy lưng có cái gì đó không ổn và cố gắng cựa quậy cơ thể một chút.

Đau quá...

Quả nhiên lưng tôi bị thương do vết thương vừa rồi bởi trường thương của Lý Điển.Nhưng điều càng đáng sợ hơn là chính là cảm giác đau rát và nóng rực không còn mà lúc này là một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp cơ thể tôi.

Không được,đầu tôi bắt đầu hơi choáng váng.

Tôi dùng bàn tay từng đầy máu để dụi mắt và lắc đầu khi tôi mở to hai mắt với hy vọng có thể tỉnh táo hơn một chút.

Vân Trường...Dực Đức...Đến lúc này,huynh vẫn chưa tìm thấy được các muội.

Hơn nữa tôi cũng không biết Phụng Tiên và Trương Liêu đã đến chỗ Viên Thiệu hay chưa.

Lại nói,Hoa Đà,Cam Thiến,Mi Trinh ở Hứa Xương lúc này thì sao ? Họ có bị đối xử tệ không đây ? Mong họ không gặp phải chuyện gì.

Bộ ba Từ Châu lúc này cũng đường ai nấy đi.Không biết lúc này họ thế nào rồi.

Khi tôi nghĩ đến những chuyện đó,tôi vùi đầu vào bờm ngựa...

“Ah!”

Đột nhiên,bởi vì do móng ngựa dính đầy bùn đất nên xóc lên một cái khiến tôi không kịp mà buông lỏng dây cương.

Hỏng rồi !!

Trong chốc lát,cả người tôi bị mất thăng bằng nhưng tôi vẫn nỗ lực kẹp hai chân vào bụng ngựa nhưng lúc này đôi chân đã không còn sức và làm cho cả người tôi rơi xuống từ trên lưng ngựa.

"Khụ khụ !"

Đau quá !

Tôi ngã mạnh xuống con đường đất nhưng may mà nhờ tuyết rơi đã thành một lớp dày như đệm nên tôi không bị gãy cái xương nào.

Tôi rón rén sờ tay ra sau lưng và một cảm giác đau đớn vô cùng dữ dội truyền đến từ vết thương đó.Khi tôi nhìn bàn tay mình và thấy trên đó đã đầy máu tươi.

“Haa ... Haa ...” Lúc này tôi càng ngày càng khó thở do tôi bắt đầu bị thiếu dưỡng khí.

Nếu cứ tiếp tục mất máu như thế này,sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết .

Tôi nằm trên con đường hình chữ '大' và toàn thân không còn chút sức lực nào.

...

Lúc này chỉ còn lại mỗi mình tôi sao ? Tôi thầm nghĩ như vậy và ngay lập tức lấy quạt lông vốn đã theo tôi đến thời đại này trong suốt thời gian qua đang treo ở bên hông .

Tôi thực sự không ngờ rằng mình sắp chết ở thời đại hơn một ngàn năm trước khi tôi được sinh ra,thật là hoang đường ~~

Tôi tự cười nhạo tình cảnh của mình lúc này,đồng thời tôi cũng hiểu rõ.Rằng tôi không phải là Lưu Bị và sẽ không có cách nào để tôi có thể đi xa đến mức như ông ấy đã từng.

Tuy rằng trong lịch sử,dường như Lưu Bị ở Ích Châu làm vương ,nhưng những gì tôi nhìn thấy lúc này.Tôi sắp phải chết ở đây khi là Lưu Bị.Hoặc mọi thứ sẽ diễn ra khác đến khi có một người nào đó thay thế tôi làm Lưu Bị.

Nhưng chỉ có một người ở đây gọi là Lưu Bị,thay thế tôi để tiếp tục đi không phải là tốt sao ?

Không phải giống như tôi làm Lưu Bị như lúc này .

Ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ khi tôi đang suy nghĩ về chuyện này.

...Xin lỗi.

Hoảng hốt trong lúc đó,tôi không biết nên xin lỗi ai.

Và cuối cùng,tôi đã bất tỉnh.

Geh...

Một tia sáng chiếu vào tôi xuyên qua mí mắt chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu và từ từ mở mắt ra theo bản năng.

Thật chói mắt.

Un...

Hả ? Không phải tôi đang nằm trên đường sao ? Nơi này là...

Rõ ràng tôi đã rơi xuống,tôi đột nhiên ngồi dậy và nhìn xung quanh một chút.Nhưng ngay sau đó,bởi vì lưng tôi vẫn còn bị thương nên tôi đành chịu thua và nằm xuống giường một lần nữa.

"Đừng có cử động quá nhiều,tôi mới chỉ bôi thuốc thôi mà." Một giọng nói quen thuộc của một cô gái truyền tới bên tai tôi.

“Ya!”Cô ấy búng trán tôi một cái và sau đó chìm vào im lặng.

"Là cô cứu tôi sao ?" Tôi hỏi người kia trong khi nhắm mắt lại.

"À,tôi thấy anh nằm trên đường nên mang anh về ." Càng nghe giọng nói đó càng quen thuộc.Lúc này cô ấy đặt một chiếc khăn trên trán tôi rồi nói tiếp."Nơi này là nhà trọ Nghiệp Thành.Anh cứ an tâm ở đây tĩnh dưỡng vài ngày đi."

"Ah,đa tạ đã cứu giúp."

“Hahaha, cám ơn cái gì chứ ?" Tiếng cười của cô ấy sảng khoái mà không hề đánh mất sự thanh cao."Chúa công của tôi chịu ơn của ngài.Tôi mới là người phải nói lời cảm tạ chứ."

Hả ? Chúa công ?

"Cô là..." Hai mắt tôi lúc này đã quen với ánh sáng và từ từ mở mắt để nhìn về người phía trước mắt tôi.

Cô ấy mặc một bộ giáp bạc tròn trịa và khi cô ấy bỏ mũ xuống thì lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ với bộ tóc vàng thẳng dài.Lông mi cô ấy rất dài tự nhiên.Khí chất của cô ấy có xen lẫn của Vân Trường và Mạnh Đức trong đó,cao quý nhưng chính trực,tao nhã nhưng không mất đi sự phóng khoáng.Tất cả những điều này,hình ảnh của một người mà tôi biết từ từ hiện lên.Và tên cô ấy là .

—— Tử Long? !

default.jpg



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!