{"id":687} Chương 01 : Chuyện không thể nào quên

Chương 01 : Chuyện không thể nào quên


Chương 01 : Chuyện không thể nào quên
Đôi khi tôi tự hỏi liệu trên thế giới này có phương thuốc nào đặc hiệu chữa trị bệnh Yandere hay không?
Đó chính là thứ thuốc đặc hiệu mà cho Tưởng Mộc Thanh ăn một viên, cô ấy liền có thể khôi phục bình thường ngay lập tức và có lẽ bệnh Yandere cũng không chỉ là vấn đề tâm lý mà còn là vấn đề cấu trúc sinh lý.
Có lẽ Tưởng Mộc Thanh chịu đả kích quá lớn trong quá khứ nên nói không chừng xuất hiện sự bất thường nào đó về mặt thần kinh.
Trước kia đã từng có một loại virus máy tính, có thể thông qua kiểm soát đường dây của công suất truyền dữ liệu trong bo mạch chủ mà khiến cho bo mạch chủ hư hại về mặt vật lý.
Sau khi xuất hiện loại thiệt hại này, con người phải dùng phần mềm diệt virus không biết bao nhiêu lần để diệt virus hoặc cài lại Win không biết bao nhiêu lần. Máy tính hỏng thường không sửa được và chỉ có thể thông qua cách thay bo mạch chủ mới có thể sửa thực sự xong máy tính.
Nếu nói bệnh Yandere cũng giống như virus hung ác và nguy hiểm thì thứ này cần được thông qua phương thức điều trị bằng thuốc và tiến hành mức độ điều trị sâu hơn.
Tôi dùng điện thoại đi dộng lướt trên mạng và tiến hành tìm kiếm. Tìm kiếm xem có thuốc chữa trị bệnh Yandere hay không và không ngờ tới trong hệ thống tìm kiếm lại thật sự đề cử cho tôi một bác sĩ.
Trong bức ảnh trên mạng, hắn ta là một ông chú trung niên mặc áo khoác dài màu trắng, đêo một cặp kính thật dày, vẻ mặt nghiêm túc đáng tin giống như những gì viết ở trong phần giới thiệu vậy. Hắn ta tốt nghiệp với bằng tiến sĩ ở trường đại học Pacific Western nào đó ở Mỹ. Hắn ta là chuyên gia về tâm lý và đạt được không ít giải thưởng nghiên cứu cao cấp ở trong lẫn ngoài nước nên rất đáng tin cậy.
Hiện tại hắn ta đang tiến hành chữa bệnh lưu động ở trong thành phố. Nói cách khác, tôi có thể mời hắn đến xem qua một chút và không cần đến tiền.
Tôi thử bấm cách liên lạc phía dưới.
"A lô, xin chào, có phải là bác sĩ Cổ không ạ?" Sau khi nhận được điện thoại, tôi hỏi trước tiên.
"Xin chào, đây là đường dây nóng về sức khỏe của bác sĩ Cổ, bạn có cần trợ giúp gì không?" Đầu bên kia trả lời là một giọng nữ nũng nịu và đó hẳn là tiếp tân của phòng khám bệnh.
"Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Cổ một chút về tình trạng bạn của tôi." Tôi tiếp tục nói.
"Thành thật xin lỗi, bác sĩ Cổ đang khám và tư vấn cho bệnh nhân. Hiện giờ không có rảnh, nếu bạn có vấn đề gì thì tôi có thể giải đáp cho bạn trước." Giọng của nữ tiếp tân đầu bên kia vẫn dễ nghe như vậy.
"Vâng... Trên mạng nói rằng các người có thể điều trị bệnh Yandere, có thật không?" Tôi hơi do dự nói.
"Bệnh... Gì cơ?" Nữ tiếp tân đầu bên kia dường như nghe không rõ.
"Bệnh Yandere." Tôi lặp lại rõ ràng từng chữ một thêm một lần nữa.
"Ế, bệnh... Yandere." Đối phương xác nhận một chút.
"Biểu hiện cụ thể như thế nào?" Đối phương hỏi chi tiết hơn nữa.
"Vô cùng lệ thuộc vào người khác, lòng ghen ghét mạnh, dễ giận, thường không kiểm soát được cảm xúc mà làm ra một số chuyện ngoài sức tưởng tượng của người thường..." Có lẽ chính là như vậy.
"Vâng, đối với những vấn đề này, tôi cảm thấy người mắc bệnh có khả năng rất lớn là bị mắc bệnh tinh thần. Cần phải đến phòng khám của chúng tôi tiến hành chuẩn đoán và điều trị thêm."
Câu trả lời của đối phương không khác nhiều so với tưởng tượng của tôi. Bệnh Yandere đúng là một loại bệnh tinh thần, nhưng điểm mấu chốt là rốt cuộc chúng tôi phải chữa loại bệnh tinh thần như bệnh Yandere này thế nào. Phương pháp cứng rắn thì tỏ ra quá vô trách nhiệm. Tôi nghĩ nếu miễn cưỡng nhốt cô ấy vào bệnh viện tâm thần thì cô ấy mới thực sự phát điên lên.
Nói tóm lại, tôi vẫn nên dẫn cô ấy đi khám một chút trước đã.
Dĩ nhiên tôi không thể 'giống trống khua chiêng' nói là dẫn cô ấy đi chữa bệnh Yandere cả. Làm như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ nổi điên lên và tôi nghĩ vẫn nên nói là đi tư vấn sau khi nghĩ tới nghĩ lui.
Ngày nay có rất nhiều phòng khám tâm lý cũng làm các loại tư vấn tương tự như ghép cặp đôi tình yêu. Thông qua một loạt các câu hỏi mở, tiến hành kiểm tra mức độ xứng đôi giữa hai người, khuyết điểm lẫn mức độ bao dung của nhau, đánh giá ưu điểm của nhau và các kiểm tra tính toán khác. 
Chỉ cần kết quả tổng hợp cao hơn 60 điểm thì có thể chứng minh rằng họ có thể thuận lợi trở thành người yêu.
Giả vờ tiến hành khảo sát tình yêu cùng nhau, nhưng thực tế chính là kiểm tra tình trạng tâm lý của Tưởng Mộc Thanh.
Trước tiên là tôi trao đổi xong với phía phòng khám, lên các bước cho kế hoạch tuyệt vời và sau đó lừa Tưởng Mộc Thanh rằng bảo dẫn cô ấy đi ra ngoài nên cô ấy rất vui vẻ đồng ý.
Tôi cũng không biết chơi gì cả. Dù sao chúng tôi cũng phải đi dạo ở bên ngoài cho đến trưa và cuối cùng giả vờ vô tình đi ngang qua phòng khám bệnh này.
"Tưởng Mộc Thanh, em có muốm tư vấn về sự xứng đôi trong tình yêu không? Nghe nói khả năng dự đoán tình yêu của phòng khám này vô cùng chính xác và anh đã hẹn trước ở đây." Tôi chỉ vào phòng khám tâm lý kia.
"Không cần đâu, em tin tưởng rằng em và Lục Phàm chắc chắn là cặp xứng đôi nhất." Thiếu nữ vô cùng chắn chắn khi cô ấy ôm cánh tay tôi.
"Mặc dù là vậy, nếu đã hẹn trước rồi thì cũng nên nghe ý kiến của chuyên gia một chút, đúng không?" Tôi khuyên nhủ.
Tôi luôn cảm thấy tâm nguyện của bạn và tôi về tình yêu đều cần sự hướng dẫn của chuyên gia giống như một câu chuyện tiếu lâm vậy.
"Có phải không?" Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mắt tôi với vẻ mặt đầy nghi ngơ.
"Đương nhiên rồi!" Tôi không nhìn thẳng vào cô ấy và trực tiếp kéo cô ấy đi vào phòng khám.
Toàn bộ phòng khám dùng tường màu xanh lá cây cho màu sắc thiết kế cho người ta cảm giác thoải mái. Tất cả thiết bị văn phòng là sản phẩm đặc biệt với góc cạnh vô cùng tròn giống như để phòng ngừa bệnh nhân đột nhiên nổi điên và sử dụng những món đồ này để làm tổn thương đến bản thân hay tổn thương đến người khác.
"Lục tiên sinh, ngài tới rồi sao? Vị này chính là bạn gái của ngài, Tưởng tiểu thư." Nữ tiếp viên thực hiện dựa theo cuộc đối thoại đã giao hẹn trước đó và chào hỏi về phía tôi.
"Vâng."
"Vậy thì chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian nữa, bác sĩ Cổ đang ở bên trong, trong hai người thì ai là người đầu tiên?" Nữ tiếp tân hỏi.
"Tôi vào trước."
Vẫn phải dặn dò một chút với bác sĩ, để cho bác sĩ cố gắng hết sức tránh động vào dây thần kinh nhạy cảm của Tưởng Mộc Thanh.
Sau khi tôi đi vào, tôi ngồi xuống cái ghế mà bác sĩ đưa cho và ngồi đối diện với hắn.
Bên trong phòng điều trị tâm lý càng trông giống căn phòng chat chỉ riêng hai người. Không gian riêng là một cái bàn làm việc và hai cái ghế.
Bác sĩ vẫn chưa mở miệng, tôi liền giới thiệu ngắn gọn một chút về tình hình của Tưởng Mộc Thanh từ trước tới giờ và để cho hắn ta có có cơ sở trong đầu.
Sau khi tôi giới thiệu xong, bác sĩ trầm mặc một hồi và sau đó nó.
"Chờ cũng đã chờ rồi, không bằng cũng khám cho câu một lượt."
Sau đó, hắn hỏi mấy câu hỏi và tôi liền trả lời đúng sự thật.
"Suy nghĩ logic rất phức tạp, dường như không có cảm xúc chủ quan cá nhân, cách trả lời rất kỳ lạ."  Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt 'ý vị thâm trường'.
[ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ ]
"Vậy sao?" Tôi cảm thấy mình phải cố gắng hết sức nghĩ về tất cả khía cạnh càng nhiều càng tốt để trả lời các câu hỏi một cách toàn vẹn nhất. 
"Cậu cũng có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng." Hắn nghiêm túc nói và không hề trông giống như đang đùa chút nào.
"Không phải chứ..." Tôi cảm thấy không có nhiều người bình thường trên thế giới này hơn được tôi, bác sĩ đang trêu tôi sao?
Tôi đã nhịn ngài từ rất lâu rồi đó.
Tên họ Cổ kia, ngay cả bắt đầu với bác sĩ chính là "Bác sĩ giả". Mặc dù bình luận võ đoán và tùy tiện như vậy không tốt nhưng thật sự làm cho người bị bệnh thiếu cảm giác an toàn.
Đại học Pacific Western nào đó ở nước Mỹ, Tây Thái Bình Dương ở nơi nào? Trung Quốc ở Tây Thái Bình Dương, được không? Chẳng lẽ ngài là du học sinh nước ngoài đến học ở Trung Quốc sao? Thoạt nhìn trông giống một tên rác rưởi.
Nhiều giải thưởng quốc tế như vậy, thoạt nhìn trông rất cao siêu, có quỷ mới biết nó tồn tại hay không, ông cho rằng tôi cũng là Tiểu Bạch dễ lừa sao?!
[Tiểu Bạch: ám chỉ loại người ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch ]
Dĩ nhiên từ phản ứng cảm xúc của ngoài mặt, tôi vẫn duy trì nụ cười và ung dung đối mặt.
"Vậy thì cái đó nên chữa trị như thế nào đây?" Tạm thời xem hắn nói bậy như thế nào.
"Cái này không có phương pháp điều trị bằng thuốc, chỉ có thể thông qua kiểm soát bản thân, giảm bớt suy nghĩ không cần thiết, hoặc gặp chuyện kích thích nhiều hơn một chút, lý trí ít hơn một chút."
"Kích thích nhiều hơn một chút sao?" Tôi suýt chút nữa bật cười.
Ông không biết câu tục ngữ "kích thích là ma quỷ' này sao? Khiến bản thân biến thành ma quỷ có ích chút nào đối với "Bệnh tình" của tôi chứ?
"Có chuyện mà có thể khiến cho cảm xúc của cậu bùng nổ không?" Hắn nói tiếp.
"..." Lập tức bị hỏi như vậy, chuyện khiến cảm xúc bùng nổ ở trong đầu là trống rỗng.
"Bởi vì lỗi của bản thân mà làm cho người khác bất hạnh và tiếp đó có cảm giác áy náy, cái này được tính không?"
"Cái đó gọi là bộc lộ cảm xúc, không gọi là bùng nổ cảm xúc. Không có chuyện khiến cậu không suy nghĩ và không tự chủ được mà đi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài sao?"
"Khi tôi nghe được cái chết của một người bạn." Thời điểm khiến cảm xúc của tôi thực sự bùng nổ, có lẽ chỉ có lúc nghe được tin Lạc Tuyết qua đời.
"Biểu hiện đó cụ thể ra sao?"
"Không nghĩ đến cái gì cả, chỉ muốn khóc."
"Người bạn rất quan trọng sao?"
"Người bạn quan trọng nhất."
"Nếu cậu muốn  chữa trị triệt để, cậu cần phải cởi bỏ nút thắt trong lòng này, thử quên đi người bạn quan trọng kia của cậu xem." Hắn ta suy nghĩ một chút.
"Xem ra căn bệnh này của tôi vĩnh viễn không thể chữa khỏi." Bảo tôi quên ai cũng được, nhưng tôi không thể quên đi cô ấy.
"Đừng bi quan như vậy, có lẽ tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn trong một giây kế tiếp."
...
"Được rồi, cậu có thể gọi người tiếp theo vào." Bác sĩ Cổ cẩn thận cúi đầu ghi chép.
"Vâng."
Không những cảm giác phòng khám tâm lý này không hẳn là phòng khám chính quy và còn bị chạm sâu đến nội tâm có cảm giác rất khó chịu. Tôi dừng lại một chút và đứng dậy rời đi.
Sau đó, tôi gọi Tưởng Mộc Thanh đi vào.
Không bao lâu sau khi Tưởng Mộc Thanh vào, bên trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bác sĩ Cổ và bác sĩ Cổ lao ra khi đang che cổ tay chảy máu.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi đỡ bác sĩ Cổ.
"Cô ta là người điên, cô ta thật sự là một người điên?!" Mặt bác sĩ Cổ vặn vẻo và trông giống như ông ta gặp phải ma quỷ vậy.
"Tưởng Mộc Thanh làm sao?" Tôi nhìn vào bên trong và Tưởng Mộc Thanh đứng ở nơi đó quay lưng về phía tôi.
"Nhất định phải nhốt cô ta vào bệnh viện tâm thần! Nhanh đi gọi 120, gọi xe cứu thương đến đây, tôi sắp không xong rồi." Hắn ta nói với tôi khi sắc mặt tái nhợt.
[120: số cấp cứu y tế ở Trung Quốc ]
Tôi thấy cổ tay trái hắn ta bị gặm đến mức lộ ra xương trắng và chảy máu rất nhiều. Tôi vội vàng cởi áo khoác ra và quấn lại cầm máu cho hắn ta trước.
"Tưởng Mộc Thanh, rốt cuộc em đã làm gì vậy?" Tôi chạy nhanh vào.
...
Thiếu nữ quay lưng về phía tôi, đứng ở nơi đó và dường như đang nhìn vào cảnh sắc ngoài cửa sổ phía sau bàn làm việc.
"Lục Phàm, hắn hỏi em thích ai nhất."
"Em nói đương nhiên là Lục Phàm rồi."
"Hắn hỏi em thích màu nào nhất."
"Lục Phàm."
"Hắn hỏi em thích bộ quần áo nào nhất."
"Lục Phàm."
"Hắn hỏi..."
"Lục Phàm."
...
"Nhưng cuối cùng hắn lại dám nói, em không thể thích Lục Phàm, yêu cầu em quên Lục Phàm." Thiếu nữ ngẩng đầu lên nở nụ cười quái dị.
"Không ai có thể ngăn cản em thích Lục Phàm!"
Cô ấy lẩm bẩm nửa ngày và sau đó chậm rãi xoay người lại rồi đôi mặt với tôi.
"Anh..." Tôi ngậm miệng theo bản năng.
Tôi thấy toàn bộ cằm thiếu nữ cũng dình đầy máu tươi và máu tươi chảy xuống theo quai hàm cô ấy.
...
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là nhất định là tên bác sĩ quái quỷ kia không có nghe lời dặn dò của tôi.



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!