Mở Đầu : Endou Suzune


Trời mưa rất nhiều vào ngày hôm đó.

"Uu, uu... Uu ..."

Một lúc nữa trời sẽ tối.

Vào thời điểm đó, tôi chỉ là một học sinh tiểu học lớp ba, đang khóc trên xe buýt khi từ trường về nhà.

Nhà tôi cách trường khá xa nên tôi thường đi tàu điện đến trường.

Tuy nhiên, hôm nay trời mưa rất nhiều và tôi bắt xe buýt về nhà sau giờ học. Tôi đã kiệt sức bởi vì việc luyện tập cho đại hội thể thao trước đó, vì vậy tôi rơi vào giấc ngủ nhanh chóng.

Khi tôi thức dậy, tôi đã ở trước một nơi mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây.

Tôi chỉ có một số tiền bỏ túi vừa đủ để trả tiền vé cho loại học sinh tiểu học, do đó, số tiền còn lại trên người không đủ để trả tiền vé.

Dường như tôi ngay lập tức rơi vào hoảng sợ.

Một onii-chan có vẻ là sinh viên đại học thấy tôi đã khóc rất nhiều đến nỗi không thể không quan tâm dịu dàng hỏi.

"Em có sao không vậy?"

"Hmm?"

Tôi đã giật mình và run rẩy ngước lên nhìn onii-chan, Ngoại hình của onii-chan, tôi nghĩ đó là thứ người ta gọi là ikemen.

Onii-chan mỉm cười bình tĩnh để tôi có thể cảm thấy thoải mái.

"Em ngồi nhầm xe sao?"

"Oh, ah ... vâng, em đã ngồi quá trạm..."

"Thì ra là thế. Em ban đầu muốn xuống xe nơi nào?"

Onii-chan hỏi tôi với một cái nhìn tự tin.

"số 3 Công viên... Sanchōme."

"à, nó chỉ có một điểm dừng xuống xe tại nhà ga, anh sẽ ở đi cùng em đừng lo lắng."

"... V-vâng. Vâng."

Giáo viên ở trường thường dạy tôi rằng không được đi với người lạ, nhưng lúc đó trái tim tôi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng onii-chan.

Và anh ấy đang diễn vai onii-chan của nhân vật chính trong shoujo manga .Tôi cảm thấy bản thân mình trở thành nữ chính, và cảm thấy rất đặc biệt như thể là đang bay. Nhưng –––––––

"A, Em không còn đủ tiền..."

Tôi nghĩ rằng tôi chỉ còn sót lạ vài yên trên người.

“Không thành vấn đề.”

Nụ cười của onii-chan giống như một ánh nắng dịu dàng.

Sau khi đi xe buýt đến nhà ga, onii-chan trả tiền vé, và cả hai chúng tôi xuống xe cùng nhau.

Onii-chan đi đến đối diện trạm xe buýt để xem lịch trình xe buýt.

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm về phía sau

"Xe buýt sắp đến, em đợi một chút."

"Vâng, vâng!"

Tôi thực sự trở nên thô lỗ, chỉ vì tôi quá lo lắng, tôi thậm chí còn quên cảm ơn onii-chan của tôi vì đã giúp đỡ.

Kết quả là, tôi không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu xuống đất.

"em có sợ không? Bình thường thì em không được đi theo người lạ, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, em có thể tha thứ cho anh được không.”

Onii-chan đột nhiên mỉm cười và đưa ra một tuyên bố như vậy.

Thấy tôi liên tục buồn bực không hé răng onii-chan 80% hiểu lầm tôi đang hoài nghi.

"Không không phải. Em không có hoài nghi anh!"

Tôi nhanh chóng phủ nhận nhưng nó như đang phản bội lại tôi.

Onii-chan vẫn quan tâm đến tôi và hỏi tôi rất nhiều.

Nhưng tôi luôn nhút nhát, và tôi không thể trả lời chính xác bởi vì căng thẳng.

Thời gian chớp mắt biến mất . Đến trạm xe buýt xuống xe cách nhà ta gần nhất.

"Đến đây là an toàn rồi phải không?"

"Ơ? A…."

Thời gian sử dụng phép thuật của Cinderella đã hết, đã đến lúc trở lại hiện thực.

(em và onii-chan sẽ tạm biệt nhau ư?)

Tôi vẫn còn rất nhiều thứ để nói với anh ấy, tôi đã không cảm ơn anh ấy. Vì vậy ——"Cảm ơn onii-chan! Cảm ơn onii-chan rất nhiều! Nhưng em không thể không trả tiền cho anh !"

Tôi hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của anh ấy và muốn nói rõ ràng một điều gì đó hơn là một lời cảm ơn

“Đừng lo, không sao đâu, anh sẽ đi trước.” Onii-chan lắc đầu.

“A, không…!”

‘Em không muốn Onii-chan rời đi’, tôi gần như hét lên như vậy.

Tôi rõ ràng còn thật nhiều điều muốn truyền đạt cho onii-chan, lại nói không nên lời bất kỳ một câu quan trọng nào.

"A ..Ưm ..Vậy thì anh tiện đường đưa em về nhà luôn. nói cảm ơn là được rồi."

Thấy rằng tôi sắp khóc, onii-chan nói với một chút hoảng hốt.

“Cảm ơ..,a.. cảm ơn onii-chan!” Tôi cảm thấy lo lắng, nên đã cắn lưỡi vì quá bối rối. Onii-chan nhẹ nhàng cười, tôi cảm thấy vô cùng bối rối. “Cảm ơn, cảm ơn onii-chan.” Tôi mỉm cười và cảm ơn anh lần nữa.

Lần này tôi đã không cắn lưỡi.

"Không Có Gì."

"V~vâng. Xin mời... Đi hướng bên này. "

Sau đó, tôi dẫn onii-chan đến nhà tôi.

Mất khoảng một phút để đi từ ga đến nhà tôi. Sau khi về đến nhà, tôi gõ cửa như bình thường.

Mẹ nhanh chóng bước ra mở cửa.

"Suzune, Con về rồi à... Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt của mẹ tôi cứ đưa qua đưa lại giữa anh trai và tôi, và lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc.

"Mẹ! Con muốn cảm ơn onii-chan này!. Anh ấy đã giúp con rất nhiều."

Nghe được câu trả lời mẹ tôi thực sự rất kích động, không biết nên làm thế nào

"Thực sự là-------" tôi đã giải thích cho mẹ tôi ngay từ đầu, và onii-chan thêm vào một chút.

“Ồ, ồ, con nhóc này thực sự đã mang đến cho cậu nhiều phiền phức. Cảm ơn.”

Mẹ cúi đầu chào onii-chan.

"Không sao có thể bình an mà đưa em ấy về nhà thật sự là tốt rồi. Cháu đi -----" onii-chan lịch sự chuẩn bị rời đi.

“Chà, cậu có muốn uống một tách trà rồi mới đi chứ?” Mẹ la ó giữ onii-chan ở lại.

Tuyệt vời!. Tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.

"Xin lỗi, cháu vẫn có một số công việc bận rộn, cảm ơn rất nhiều vì lòng tốt của cô."

Cơ mà onii-chan hình như có việc bận rộn nhất thiết phải lập tức đi về.

Mẹ tôi đã hoàn trả tiền cho vé cho onii-chan, nhưng onii-chan không muốn. Sau cùng đã bị thái độ bướng bỉnh của mẹ mà chấp nhận.

Sau đó, onii-chan chỉ đơn giản nói một lời tạm biệt và rời đi.

“Quả là một người tốt.” Mẹ nhìn vào hình dáng xa xăm của onii-chan.

"un." Và anh ấy vẫn là một anh chàng đẹp trai.

"Hơn nữa còn trưởng thành và khá đẹp trai ya? Suzune" mẹ dường như biết được tôi nghĩ gì nên đã trêu chọc tôi

"Ah. Un ......" Tôi không thể khống chế gật đầu theo, sau đó hoảng hốt mà nhìn lên Khuôn mặt mẹ. Mẹ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tôi làm Mặt tôi đỏ ửng lên.

"ara ara. Con thực sự không thể quên được onii-chan sao?."

Không có chuyện nào có thể qua mặt được mẹ.

"Cái đó ..."

"Con muốn nói rằng từ ngày mai trở đi sẽ ngồi xe buýt đến trường và về nhà, phải không?"

Mẹ tôi cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi.

"A, vâng vâng?"

"Tất nhiên rồi. Onii-san tên là Amakawa Haruto đúng không? Hy vọng con có kết bạn được với cậu ấy."

Một năm trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến mùa hè, tôi đã tham dự một lớp học bơi phụ đạo tại hồ bơi . Buổi trưa tôi vội vàng chạy vào xe buýt

(Ah, tuyệt vời! Hôm nay cũng vậy!)

Trên xe buýt, tôi thấy onii-chan, Thực sự quá hạnh phúc, nhưng tôi cố gắng không bật khóc.

Onii-chan tên là Amawari Haruto, là một sinh viên đại học rất đẹp trai. Một năm trước onii-chan đã giúp tôi trên xe buýt.

Onii-chan thường đi xe buýt vào lúc này.

Bên cạnh đó, và đây là lý do tại sao tôi là đứa kém thể thao lại tham dự lớp học bơi năm nay. Và mẹ có lẽ đã nhận ra. Đã vào mùa hè, mọi người đi xe buýt ít hơn bình thường.

Onii-chan luôn ngồi ở cố định ở hàng thứ tư, phía bên trái của xe buýt bên cạnh cửa sổ, vì vậy tôi thường ngồi cạnh onii-chan bên phải hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ.

Tuy nhiên, kể từ hôm đó tôi đã không nói chuyện với onii-chan mà chốc chốc nhìn lén sang bên đấy cố gắng không để onii-chan nhận ra.

Đôi mắt của onii-chan luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ , thường xuyên thở dài, luôn luôn là một cái nhìn rất buồn.

Onii-chan có gì phiền não sao? —— tôi rất tò mò vì sao onii-chan lại buồn như vậy. Bản thân tôi đã càng ngày càng bị onii-chan hấp dẫn. Kết quả của đôi mắt onii-chan hôm nay quay sang chỗ tôi, ngay lập tức ánh mắt hai người gặp nhau.

Sợ bị onii-chan phát hiện tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Onii-chan nhìn về phía hướng của tôi, tôi vội nhìn đi chỗ khác một cách nhanh chóng .

Tôi nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn lên và bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng của một onee-chan đứng sau anh ấy.

Onee-chan lập tức quay lại đàng trước bật cười, làm tôi thực sự cảm thấy khó chịu.

Cô ấy rất đẹp. Thấy tôi có hành vi kỳ lạ, vẫn mỉm cười thực sự là một người hiền lành.

Onee-chan này cũng thường đi xe buýt vào lúc này.

Có lẽ là ảo giác của tôi, cô ấy luôn luôn nhìn chằm chằm vào onii-chan.

Cô ấy cũng thích Onii-chan? Nếu đúng như vậy, tôi sẽ không chịu thua đâu.

Sau đó xe buýt đột nhiên dữ dội rung lên.

Tôi thấy toàn thân bay lên, sau đó là cảm giác đau nhức vô cùng. Trước mắt là bóng tối, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

(Chuyện gì...... Vậy ......?) Không biết chuyện gì xảy ra, ý thức của tôi dần biến mất.



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!