Mở đầu


Mở đầu
Hồi còn học năm nhất cao trung.

Trong lúc trên đường trở về nhà sau khi làm thêm tại tiệm giải khát, Himari tình cờ gặp Saito.

Saito đang ngồi thẩn thờ trên băng ghế ở công viên khu dân cư. Bóng dáng buồn bã đang bị ánh hoàng hôn bao trùm lấy hiện giờ trông như sắp biến mất đến nơi vậy.

Lúc đó, người bạn thân của Akane là Himari chỉ dõi theo Saito mà thôi. Nhỏ đã nghĩ bản thân mình là một sự tồn tại xa vời với lại cái người đạt thành tích top đầu của khối học, niềm tự hào của tập đoàn Houjou hay gì đó.

Nhưng mà, cái thời cơ mà nhỏ bắt chuyện với cậu, là do nhỏ cảm nhận được bầu không khí giống con người hiếm thấy toát ra ở Saito chăng.

“Saito-kun.”

“……Ồ. Ishikura đấy à.”

Saito ngước mắt cậu lên.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Có làm gì đâu ấy mà.”

Giọng nói như thể làm lu mờ biểu hiện vậy.

“Cậu không về nhà à?”

“Hôm nay ba mẹ tôi có ở nhà.”

“Nếu thế thì cậu phải quay về sớm chứ.”

Saito nhún vai.

“Tôi không có ở nhà thì sẽ tốt hơn đấy.”

“A……”

Câu nói đó đã làm cho Himari cảm nhận được nhỏ đã thấy Saito hoàn toàn khác cho đến bây giờ.

Nhỏ đã nghĩ Saito là một người có phúc hơn là bất kỳ ai. Nhỏ đã ghen tị với một cuộc sống trọn vẹn thuận buồm xuôi gió, mà gia đình thì giàu, không thiếu sự tự do, lại còn được sự yêu thương từ cha mẹ nữa.

Nhưng mà, chẳng phải thế. Con người thật sự của cậu cũng đang có những ưu phiền giống như là Himari vậy. Sự mạnh mẽ làm cho cậu bình thường chẳng thể hiện điều đó ra bên ngoài. Cậu là một vị vua đơn độc.

“Vậy thì, tớ sẽ ở bên cạnh với cậu!”

Himari cực kỳ vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Saito.

“‘Vậy thì’ tức là sao đấy.”

“Ngồi một mình chẳng phải sẽ cô đơn sao?”

“Tôi không có cô đơn. Ngồi một mình có thể suy tư một cách cẩn thận hơn.”

“Cậu không nên suy tư sẽ tốt hơn đó~. Suy nghĩ quanh quẩn lòng vòng, chẳng phải sẽ gây ra hỗn loạn một cách dư thừa sao.”

“Ừ thì……Cũng có thể là như thế nhỉ.”

Saito cau có thừa nhận.

Himari thì nhướng người về phía Saito.

“Nè~? Cùng nói chuyện với tớ đi! Chẳng mấy khi tớ nói chuyện với lại Saito đó!”

“Fư~……Không biết cậu có vô sự mà theo kịp cuộc nói chuyện trình độ cao của tôi không nữa?”

“Xin làm ơn hãy nói ngôn ngữ mà tớ cũng có thể hiểu ấy!”

Rồi Saito làm màu và bắt đầu kể chuyện.

“Ngày xửa ngày xưa, có một nơi mà Momotaro đã đánh tan ác quỷ……”

“Cậu có đang nghĩ tớ là bé mẫu giáo không thế!? Mà chuyện kết thúc luôn rồi!”

“Hiệu quả mà đúng chứ?”

“Hiệu quả quá rồi đấy!”

Dù cho Saito đang ngồi cười bên cạnh, nhưng Himari vẫn ý thức được chút sắc màu cô đơn đọng lại trong mắt cậu.

Chắc chắn là cậu chưa nhận ra. Rằng, bên trong cậu đang mở ra một khoảng trống to lớn, và vực thẳm nơi ấy đang cố nuốt lấy chủ nhân của nó.

—Mình muốn lấp đầy khoảng trống của cậu ấy.

Himari đã bắt đầu nghĩ như thế kể từ lúc này đây.


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!