Chương 15: Bertia (lúc 17 tuổi)


Chương 15: Bertia (lúc 17 tuổi)

“Giờ thì, Nam Tước Inderon, chúng ta sẽ cùng nghe ý kiến của ngươi về vấn đề này, thế nào?”

“R-rõ, thưa điện hạ!”

Trong điện yết kiến hoàng gia

Ta đứng cạnh cha, đức vua.

Có rất nhiều lính gác xung quanh chúng ta, nhưng khác với những dịp mà một vị khách đặc biệt như sứ giả của nước khác đến, lần này chỉ những người thực sự tất yếu mới tham dự. Một người đàn ông tuấn tú có vẻ hốc hác, đầu cúi xuống trong hoảng sợ.

Ông ta là Nam Tước Inderon.

Cái người cha đó của Nam Tước tiểu thư Heronia cuối cùng cũng rời khỏi lãnh địa và đến cung điện hoàng gia.

Đã vài ngày trôi qua từ bữa tiệc mừng tốt nghiệp.

Mỗi ngày đều trôi qua trong yên bình.

Cuối cùng, bữa tiệc tốt nghiệp được tổ chức lại ngay sau đó. Học viên và phụ huynh của những người tốt nghiệp ào ào chúc mừng vì họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ta khỏe mạnh xuất hiện và Bertia thì được ta hộ tống như thể ta đang đỡ nàng, với khuôn mặt đỏ bừng và lộ rõ mồn một là “có gì đó” đã xảy ra.

Điều đó làm ta muốn trao chút “ưu đãi”, vậy nên sau khi xin lỗi vì vụ huyên náo trong bữa tiệc, ta nói, “Nàng là người vợ tốt nhất mà ta hằng mong. Chẳng người phụ nữ nào có thể yêu ta nhiều như nàng. Sau tất cả mọi chuyện đã diễn ra lần này, ta mới có thể thấu hiểu nàng yêu ta dường nào.” rồi hôn lên trán nàng. Tất cả mọi người trong đây thể hiện mức độ phấn khích khác nhau và bữa tiệc được xem là buổi lễ cảm động nhất trong lịch sử.

Nhìn chung, bữa tiệc tốt nghiệp do tụi ta phụ trách thành công mỹ mãn, thành công xóa bỏ những hành động ngu ngốc do Nam tước tiểu thư Heronia và tinh linh ánh sáng của nàng ta bằng những ký ức vui vẻ, và sự thật được che đậy.

Nhưng mà, có sự khác biệt giữa việc liệu có hoàn toàn thay đổi sự chú ý của mọi người hay không và bản thân vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Không cần phải nói, Nam tước tiểu thư Heronia rời khỏi học viện Halm.

Tuy nhiên, điều đó nghĩa là nàng ta không thể tiếp tục trụ tại kí túc xá của học viện, và chúng ta phải đề nghị nàng ta phải bị giám sát.

Chuyện đó là tất nhiên thôi vì giờ đây nàng ta là người ngoài rồi.

Ngay cả thể, cha của nàng ta, Nam tước Inderon không thể tự mình xử lý mọi chuyện trước khi đến kinh thành dẫn đến việc trong khoảng thời gian để Nam tước Inderon di chuyển từ lãnh địa đến kinh thành, hoàng tộc xử lý sự việc luôn.

Tất nhiên, đối đãi với nàng ta như một vị khách bình thường là chuyện không thể, bởi nàng ta bị định tội cho việc hãm hại thái tử cùng với việc thất lễ và đổ tội cho một thành viên nhà Hầu tước, người có địa vị cao hơn nhà Nam tước của nàng ta.

Kết quả, nàng ta bị đưa vô phòng dành riêng cho những quý tộc cấp cao nằm trong vòng nghi phạm, tọa lạc tại cung điện hoàng gia, để hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra và suy nghĩ cho tương lai.

...Dựa vào những gì hiệp sĩ đứng canh nói, thật không may, là một quý tộc cấp thấp, phòng giam dành cho những quý tộc cấp cao đối với nàng ta cũng giống như phòng tiếp khách bình thường, chỉ là nàng ta không được phép ra ngoài và phải khuây khoả một mình.

Tốt hơn là nàng ta nên được tống vào tù, nhưng không chỉ việc tấn công ta là hành động tự nguyện của con tinh linh kia, mà nàng ta vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Hơn nữa, mặc dù nàng ta gây gổ với nhà Hầu tước, dựa vào truyền thống [mọi học viên đều bình đẳng] và vì chuyện này diễn ra trong học viện, nó được coi là [xích mích giữa đồng học]. Có một khoảng cách khá mỏng manh trong việc có nên bỏ tù nàng ta vì [phạm tội] hay không, vậy nên chúng ta không thể làm gì ngoài việc trao cho nàng ta sự tiếp đãi như vậy.

Ờm thì cho dù nó không được xếp vào dạng [phạm tội], những gì nàng ta đã làm bị nhiều người trong giới quý tộc biết, nàng ta sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của xã hội.

Ngoài ra, bởi vì đã bôi nhọ Beryia vô tội trước mặt nhiều người và dán cho nàng cái nhãn [phải chuộc lỗi vì những tội ác của mình] vì những chuyện hoàn toàn không có liên quan một chút gì tới Bertia, Heronia phải đón nhận sự tức giận từ ông bố của cô con gái bị vu khống - Hầu tước Nochesse.

Nói tóm lại, ngay cả khi hành động của nàng ta không được cho là [một tội], nàng ta chắc chắn phải bị trừng trị là việc không cần phải nghi ngờ.

Tuy nhiên, bản thân nàng ta- Nam tước tiểu thư Heronia không thể tự nhận thức được một điều như vậy.

Thật đáng thất vọng mà… nhưng mà là với những gì chứa trong cái đầu của nàng ta.

Giờ thì ta phải quyết định làm gì với nàng ta hướng này hay hướng khác để còn kết thúc chương này.

Nếu là cuộc đối thoại chỉ giữa những bên liên quan, đó là cuộc đối thoại giữa Bertia, Nam tước tiểu thư Heronia và ta. Tuy nhiên, lần này sự việc đã trở nên nghiêm trọng đến nỗi nó không thể kết thúc chỉ vậy.

Đây không chỉ là lời phỉ báng đối với thái tử và con gái Hầu tước, nhưng là thái tử phi tương lai, và hơn nữa là trước mặt quần chúng.

Hơn nữa, bởi vì nàng ta cố bắt Hầu tước Nochesse chịu trách nhiệm cho một tội ác không có thật, chúng ta buộc phải có một cuộc nói chuyện với cha mẹ nàng ta cho dù họ có muốn hay không.

Để vụ này không để lại hậu quả lớn cho vương quốc, chúng ta phải bình tĩnh đưa ra kết thúc có thuyết phục.

Ngay cả khi đây chỉ là cuộc cãi vã của đám trẻ, nếu chúng ta không có biện pháp giải quyết phù hợp sẽ dẫn đến việc một tiền lệ kì quái được đặt ra, sau đó sự việc có thể trở thành một đống bùi nhùi, vậy nên giờ chúng ta đặt dấu chấm hết cho nó sao cho đúng.

Cho nên, chỉ như vậy, mặc dù khá phiền phức, cha của ta đóng vai trò chủ đạo, triệu tập những bên liên quan bao gồm Hầu tước Nochesse và ta, cả những người có thể xác minh sự thật và chuẩn bị nơi phán quyết.

Tiện thể nói luôn thì Bertia là người duy nhất liên quan tới vụ này lại không có mặt tại đây.

Ta có linh cảm rằng mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nếu nàng dính vào, và có khả năng nàng sẽ bị Nam tước Heronia, người sẽ tới đây lát nữa tổn thương, ta hỏi ý kiến cha và Hầu tước Nochesse và tụi ta quyết định tự mình dàn xếp hình phạt cho ổn thỏa mà không cần nói với nàng.

Có vẻ như lí do sau đã được công bố với dân chúng, nhưng thật lòng thì... nguyên do đầu tiên lại quan trọng hơn, nhưng chúng ta sẽ giữ chuyện này trong vòng bí mật.

“Lầ-lần này, con gái thần đã gây ra quá nhiều rắc rối..”

“Bỏ qua phần giới thiệu đi. Đầu tiên, ta muốn nghe cảm nghĩ của ngươi về vấn đề này.”

Hầu tước Nochesse cắt ngang lời nói của Nam tước Inderon, người đang run rẩy, phủ phục trên sàn.

Hầu tước Nochesse quắc mắt lạnh lẽo nhìn Nam tước Inderon, ánh nhìn mà ngài ấy không bao giờ cho Bertia thấy, và Nam tước Inderon ré lên trong im lặng.

“Eek!”

Ban đầu, dù tốt hay xấu, ông ta có dáng vẻ của một ông chú tốt bụng khiến ta cảm thấy cái vẻ hốt hoảng kia có hơi đáng thương, nhưng… tha thứ cho ông ta tại đây sẽ làm giảm nhẹ hình phạt của Heronia - người đã tổn thương Bertia, vậy nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cứng rắn.

Hơn nữa, người đã nuôi lớn Heronia không ai khác ngoài ông ta, nên ông ta chắc chắn gánh một phần trách nhiệm, mặc dù không phải hoàn toàn là lỗi của ông ta.

“Con gái thần...với Heronia, thần sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nó.”

Sau khi nhăn mặt và lộ vẻ đau khổ, Nam tước Inderon cắn chặt môi, ngẩng lên với khuôn mặt kiên định và tuyên bố điều đó.

Cùng lúc đó, ông ta nhận một sấp giấy tờ từ người hầu cận mà ông ta dẫn theo, và trình lên cho tụi ta.

Đống đó là văn bản chính thức yêu cầu cắt đứt quan hệ cha mẹ-con cái với Heronia Inderon, và xóa nàng ta ra khỏi hộ nhà Inderon.

Miễn là đống giấy tờ này được chấp thuận, Heronia Inderon sẽ không còn quan hệ gì tới nhà Inderon nữa, và nàng ta sẽ chỉ là Heronia, Heronia-thường dân.

Đây là khoảnh khắc mà Nam tước Inderon quyết định cắt bỏ quan hệ với cô con gái ngu ngốc để bảo vệ nhà Nam tước của mình, và nhiều mạng người có quan hệ với ông ta, vì ông ta là người đứng đầu trong nhà.

Đây chắc hẳn là một quyết định khó khăn đối với một người cha.

Tuy nhiên, sau khi cân đo đong đếm tình cảm cha con với trách nhiệm bảo vệ thành viên gia đình và cả những người họ hàng với tư cách là trụ cột, ông ta đã ra quyết định.

...Ông ta không còn lựa chọn nào khác.

”Oh..vậy thì hình phạt dành cho con gái ngươi sau đó thì sao?”

Không biểu lộ một chút cảm xúc nào trước quyết định của Nam tước Inderon, Hầu tước Nochesse nhấn mạnh vấn đề lần nữa.

Hầu tước Nochesse vẫn là Hầu tước Nochesse, đôi khi có chút ngớ ngẩn nhưng ngài ấy phải bảo vệ phẩm giá nhà Hầu tước, và Bertia - người mà ngài trân quý yêu thương.

Nếu chúng ta chỉ đưa ra hình phạt nhẹ cho Heronia, để nàng ta có cơ hội làm tổn thương Bertia lần nữa và huỷ hoại danh dự nhà Nochesse, điều đó không được phép xảy ra.

Trường hợp tương tự được áp dụng với hoàng tộc, vì nàng ta phát ngôn khinh suất với ta - thái tử, trước mặt công chúng, vậy nên sẽ không ai ở đây bảo vệ con gái Nam… Nam tước tiểu thư Heronia.

Biết sao được, bởi vì trong giới quí tộc, cách hành xử của Nam tước tiểu thư Heronia là cực kì ngu xuẩn, tới mức vậy đấy.

”Thần đang cân nhắc về việc gửi Heronia tới tu viện mà không có sự bảo hộ của nhà Ideron. Thần nghĩ về việc khiến nó ngẫm nghĩ về vụ rắc rối lần này suốt quãng đời còn lại, nhưng…”

Không có sự bảo hộ của nhà Inderon...Suy ngẫm trong tu viện suốt đời và không có sự biệt đãi như một quý tộc.

Mặc dù bề ngoài nhìn như một hình phạt nặng nề, ít ra nàng ta cũng được đảm bảo nhu cầu thiết yếu cho cuộc sống và ta nghĩ đó là hình phạt chứa một ít tình thương cha mẹ còn sót lại của Nam tước Inderon.

Nếu nàng ta bị đày đi chỉ như vậy sau khi cắt đứt mọi quan hệ với nhà Inderon, ngay cả khi nàng ta được tự do thì cựu-Nam tước tiểu thư không còn ý nghĩa gì để sống nữa.

Khi [cắt đứt quan hệ], nhà Inderon sau đó không thể hỗ trợ nàng ta dưới bất kì hình thức nào, vậy nên họ cũng không thể cung cấp chỗ ở hay đồ để ăn.

Chỉ cắt đứt quan hệ và cung cấp hỗ trợ như tiếp tế nhu yếu phẩm khác gì nói miệng với nhà Nochesse trong khi gọi hành động đó là [trừng phạt] - điều đó sẽ không được cho phép.

Bởi vậy, tu viện chính là nơi.

Ờ thì ta đoán điều đó có nghĩa là tụi ta có thể tiếp tục theo dõi nàng ta.

“Hừm. Nghe hợp lý đấy.”

Trái với những gì ta đoán, Hầu tước Nochesse gật đầu không biểu cảm.

Tất nhiên rồi, nhà Nam tước sẽ không được nhận sự tha bổng chỉ với việc nói rằng họ sẽ cắt đứt mọi quan hệ.

Tuy nhiên, với việc vứt bỏ người liên quan là Heronia khỏi nhà họ, vụ việc sẽ kết thúc bằng một khoản tiền nhỏ sau đó.

Lần này không có thiệt hại thực tế nào và điều quan trọng nhất hiện giờ là để công chúng biết hậu quả của việc sỉ nhục hoàng tộc và nhà Nochesse là thế nào.

Nhằm làm rõ rằng nhà nào mới là kẻ có tội.

“...Phụ vương, Hầu tước Nochesse, Nam tước Inderon, con có một thỉnh cầu. Người có thể cho con chọn tu viện mà cựu Nam tước tiểu thư Heronia Inderon đến không?”

Cha gật đầu ưng thuận, khi ta mở miệng để tiến thẳng vào chi tiết của cuộc nói chuyện, mọi ánh nhìn đổ dồn vào ta.

“Xin hãy để con chọn địa điểm của tu viện.”

Khi sự chú ý đã chuyển sang ta, ta lặp lại nhằm khẳng định.

Khoảnh khắc đó, vai của Nam tước Inderon run lên và ông ta nhìn ta với ánh mắt sợ hãi.

Hầu tước Nochesse nhìn ta đầy thích thú và cha thì...đợi cái nào, sao cha lại làm cái biểu cảm khó chịu đó chứ?

Eh? Chả lẽ con không đáng tin đến thế ư?

Làm ơn đừng có nhìn con với ánh mắt “Thằng nhóc này lại có mưu đồ gì đây?”

Con chỉ nói là con muốn chọn địa điểm cho cựu Nam tước tiểu thư Heronia thôi.

Đúng là con có bực với những gì nàng ta nói và làm với con và Bertia.

Nhưng con vẫn là hoàng tộc đấy nhé.

Con sẽ không hành động vô lý và con không hứng thú với việc đổ công sức vào cựu Nam tước tiểu thư Heronia.

Miễn là nàng ta biến khỏi tầm mắt của con và Bertia thì con hài lòng rồi.

“N-như ngài muốn...thưa điện hạ.”

Nam tước Inderon cúi đầu và trả lời bằng giọng miễn cưỡng.

“Thần cũng không có phản đối.”

Khác với Nam tước Inderon, Hầu tước Nochesse trả lời đầy bình tĩnh không chút chần chờ.

Vậy thì người còn lại là…

Ta nở nụ cười [Con nào có ý đồ ma quái gì] với cha, người đang chua chát nhìn ta.

Sau khi nhìn, vì vài lý do, nếp nhăn giữa hai mày của cha càng rõ, nhưng cuối cùng thì cha thở dài trước khi chấp thuận “Cứ làm những gì con muốn.”

“Cám ơn rất nhiều. Mọi người không cần lo, con sẽ không làm gì xấu cả.”

Ta chỉ suy tính chút thôi.

Mặc dù đã dùng lời lẽ để trấn an họ, sao không ai nhìn có chút nhẹ nhõm vậy?

Sau khoảng thời gian yên lặng, cha ta cố tình hắng giọng “Ahem!” và cuộc nói chuyện tiếp tục vào chi tiết của vụ việc.

“Xin thứ lỗi cho thần vì đã để mọi người chờ. Heronia Inderon đã đến!!”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, nhằm thông báo với người đang bị tuyên án, Nam tước tiểu thư Heronia được các kị sĩ hộ tống đến.

Hai tay của nàng ta bị trói đằng sau để tránh trường hợp nàng ta bỏ chạy và hai bên có hai kị sĩ đứng canh. Tuy nhiên, nàng ta lộ vẻ đắc thắng.

Vẻ lo lắng của Nam tước Inderon, nụ cười nén giận của Hầu tước Nochesse và những ánh nhìn lạnh lùng có vẻ chẳng ảnh hưởng chút nào đến nàng ta.

...Có lẽ nào bởi vì nàng ta lúc nào cũng gần bên con tinh linh ánh sáng đó, tế bào não của nàng ta cũng bị nhúng chàm bởi ma thuật của nó không nhỉ?

Sức tập trung bình thường và nàng ta cũng không hẳn là con nghiện mà đúng không?

“Điện hạ Cecil. Thần tin vào Hoàng tử Cecil. Nếu đó là Hoàng tử Cecil, thần tin chắc ngài sẽ không rơi vào bàn tay ma quỷ của Bertia Evil Nochesse. Làm ơn hãy tin vào sự thật mà thần đang nói.”

Ừm, ta có chút không hiểu nàng ta nói cái gì, nhưng ít ra thì ta không nghĩ là Bertia có thể điều khiển một thứ phức tạp như bàn tay ma quỷ đâu, có biết không hả?

Nàng chưa bao giờ sở hữu thứ gì như vậy cả và nếu nàng có thì tiểu thư Silica sẽ “Làm ơn hãy vứt thứ đó đi! Nó sẽ nhúng chàm Bertia-sama mất!!” và nhanh chóng giựt lấy rồi quẳng mất.

“...Ngươi. Ngươi có hiểu tình huống của mình hiện giờ không? Trước hết, ngươi không được mở miệng nói trước khi Đức vua cho phép. Ngươi ắt hẳn đã học điều này trong học viện rồi không phải sao?”

“Vâng, tất nhiên là thần hiểu. Thần đã luôn chăm chỉ học tại đó. Thần chắc chắn đã học về mọi văn hóa, vậy nên xin hãy yên tâm rằng thần sẽ có thể sóng vai với điện hạ Cecil bất cứ lúc nào!”

...Phải rồi. Hơn hẳn việc nàng ta chả hiểu tình hình, có vẻ nàng ta cũng chẳng học hành gì ở học viện.

Với lại vị trí bên cạnh ta có người rồi vậy nên cô không cần phải đứng đó đâu.

Hay tốt hơn là cô đừng có mà nghĩ đến việc đứng ở đó?

Cơn tức nhanh chóng chiếm lấy ta trong một khoảnh khắc nhưng ta kiềm chế để ỉm nó xuống bằng nụ cười cay đắng.

Tình cờ thay cùng lúc đó, ta cảm thấy nụ cười lạnh lùng của Hầu tước Nochesse giảm xuống 10 độ trong một lần.

Biểu cảm của Nam tước Inderon đang đứng đối diện tường xấu hẳn đi.

Cảm giác như một cơn giận ngầm cũng đang tích tụ trong ông ta, với con gái ông… với người từng là con gái ông.

“......Tiểu thư Heronia, ngươi có hiểu vì sao mình bị gọi đến đây không?”

Có lẽ cảm thấy không khí chết chóc bao trùm ta và Hầu tước Nochesse, cha ta--đức vua tự mình hỏi cựu Nam tước tiểu thư Heronia.

Trước những lời đó, nàng ta nhanh chóng ngẩng đầu với biểu cảm “Mình vẫn luôn chờ tới lúc này!” và sau khi lộ ra nụ cười hớn hở, nàng ta cố ý làm vẻ bối rối nhưng đầy gượng gạo.

“Vâng, tất nhiên là thần biết. Là về [vầng sáng thần thánh] phủ lên người điện hạ Cecil lúc đó...phải không?”

Đôi mắt ướt đẫm, nàng ta cúi lên nhìn xuống với cha ta với khuôn mặt bất lực.

Hiển nhiên là trước mặt cha ta, người phải xử lý mấy gã hai mặt mỗi ngày, cái biểu cảm rõ mồn một ấy làm sao mà đạt được.

Thực ra, nàng ta hoàn toàn lộ rõ bản chất.

“Đó cũng là lần đầu tiên của thần được nhìn thấy vầng quang đó...nhưng, vầng sáng thiêng liêng đó ắt hẳn là…”

“Chúng ta đã điều tra vấn đề đó rồi. Lý do chúng ta triệu kiến ngươi không phải vì nó. Là về hình phạt cho tội lỗi của ngươi.”

Hoàn toàn cắt ngang lời nói của Heronia, mà chắc chắn nàng ta cũng chỉ ba hoa về [chính nghĩa] của nàng ta và khiến hành động của tinh linh ánh sáng như một điều gì đó đặc biệt vậy

Thật phí thời gian khi phải nghe lời nói của nàng ta thêm, và nó cũng khiến ta khó chịu thêm thôi.

Trong bất cứ trường hợp nào, không ai mong rằng phải nhắc đến biến cố về tinh linh ánh sáng khi một quý tộc cấp thấp như Nam tước Inderon, người không biết gì về sự tồn tại của ma thuật và tinh linh, dính vào.

Cái cách nàng ta nói về [sự thiêng liêng] và [thần thánh] cho thấy nàng ta hiểu lầm rằng hành động của tinh linh ánh sáng là phép màu do nàng ta gây ra hay gì đó. Nàng ta muốn định nghĩa nó như thể đó là một trong những thành quả của nàng ta, nhưng nếu nàng ta nói về vụ đó thì, chúng ta không chỉ không thể giải thích về việc tinh linh ánh sáng mất kiểm soát, nó sẽ được coi là [vụ tấn công nhắm vào thái tử] và chúng ta không thể tránh khỏi việc phải xử lý nàng ta dưới tư cách một kẻ tội đồ nhắm tới mạng sống của hoàng tộc.

Miễn là bí mật bị chôn giấu và sự tồn tại bị vùi lấp thì chúng ta phải làm thể cho dù có biết là nàng ta vô tội.

Nếu chuyện này xảy ra, lương tâm của ta sẽ rất cắn rứt, và nó cũng gây nên áp lực cho Bertia.

Còn hơn nữa, tất cả công sức mà bạn bè ta cùng với bạn của Bertia đã bỏ ra để điều khiển tình hình sẽ bị đổ sông đổ biển.

“Eh? Tội của thần? Hình phạt?”

Với ánh nhìn bỡ ngỡ như thể đang nghĩ “Mình không hiểu chuyện gì hết” của con gái, cuối cùng, Nam tước Inderon gục đầu vào tay.

Khinh bỉ và ngượng ngạo cũng bắt đầu hiện lên trong mắt người khác.

“Eh? Tại sao chứ? Hoàng tử Cecil? Nhưng thần là thánh nữ được sinh vật thần thánh thừa nhận..”

“Cô hành động vượt mức của mình và thể hiện sự khinh thường với tiểu thư Bertia, vị hôn thê của t--, với vị hôn thê của thái tử và với ta, thái tử. Hơn nữa, cô cố vu cáo nàng vì một tội không tồn tại. Nói chính đáng, việc này đủ để coi là tội khi quân cùng với những tội khác khiến cô có thể bị trừng phạt bằng luật pháp. Tuy nhiên, vì vẫn còn là một học viên và cân nhắc về việc biến cố này diễn ra trong học viện, hình phạt đã được quyết định bởi những bên liên quan, không thông qua luật pháp.”

“Eh? Khi quân? Cùng với những tội khác? Ngài nói gì vậy…”

“Kết quả, chúng ta đồng ý cùng với việc Nam tước Inderon cắt đứt mọi liên hệ với cô, chúng ta sẽ bằng lòng với việc gửi cô đến tu viện. Vì vậy, cuộc sống của cô từ giờ cho đến hết, cô sẽ trải qua cuộc sống tại tu viện dưới tư cách là Heronia, một thường dân mà không có liên hệ gì với nhà Nam tước Inderon. Tất nhiên, bất kì ý định bỏ trốn nào sẽ không được dung thứ. Vậy thôi.”

Ta nói xong, hoàn toàn không để ý đến mấy lời lộn xộn của cựu Nam tước tiểu thư Heronia.

Khi lời của ta thấm vào đầu nàng ta, khuôn mặt đầy ắp sự sung sướng bắt đầu quạu quọ trong giận dữ và bối rối.

“Cha!! Chuyện quái gì thế này?! Mặc dù con đã luôn nói với cha là con là sự tồn tại đặc biệt, tại sao…”

“...”

“Nam tước Inderon, ngươi được phép lên tiếng.”

Nam tước Inderon sắp gắt lên trong giận dữ với con gái tới mức miệng ông ta đã há khi ông ta có vẻ nhớ rằng đức vua đang có mặt và xin phép thông qua mắt. Cha ta từ từ gật đầu đáp lại.

“Heronia, con vẫn nói mấy lời như vậy khi đã tới mức này đó à? Đủ rồi, hãy nhìn vào thực tại đi. Con đã mang tới một vấn đề tầm trọng đến thế. Theo luật một cách chính đáng, sẽ không lạ nếu con nhận một hình phạt còn nặng hơn thế.Bởi vì diễn ra trong học viện, con có thể tránh khỏi bằng một hình phạt chỉ đến mức này. Con nên biết ơn đi. Ta cũng sẽ lãnh trách nhiệm không thể chỉnh đốn con mặc dù ta vẫn luôn lo sự việc sẽ thành ra thế này một ngày nào đó, vậy nên con nên ngẫm lại hành động của bản thân tại tu viện trong quãng đời còn lại đi, và lần này, cầu nguyện vì lợi ích của người khác mỗi ngày… Đây là những lời cuối cùng dành cho con gái thần.”

Phản ứng với những lời từ từ được xâu chuỗi lại, cựu Nam tước tiểu thư Heronia trợn to mắt.

Có lẽ ông ta chưa từng thấy biểu cảm đó trước kia, khi đã nói xong, Nam tước Inderon cúi xuống và tránh mắt khỏi nàng ta.

“Q-quái. Sao mà quái thế! Mọi chuyện đều trơn tru tới khi mình vào học viện Halm, tại sao mọi việc lại thành thế này? Mình nghĩ cuộc sống harem vui vẻ của mình sẽ bắt đầu ngay từ giây phút mình vào học viện, nhưng tại sao?! Cái loại kết cục này không nên tồn tại trong game!! Mặc dù mình mới là nữ chính!!”

Bị ruồng bỏ bởi cha- Nam tước Inderon, cựu Nam tước tiểu thư Heronia hoàn toàn thay đổi vẻ mặt.

Khi nàng ta lên giọng, hiệp sĩ bước lên và ghì nàng ta xuống.

Với khuôn mặt đỏ lên vì điên tiết bây giờ, ta tự hỏi hành động cuối cùng Nam tước Inderon như một người cha có thể tới nàng ta không?

Nah. Nàng ta khả năng cao là không hiểu đâu.

“Phải rồi. Còn Pi-chan? Pi-chan đi đâu rồi?! Nếu thằng bé ở đây, mọi người sẽ biết mình là cá thể thần thánh. Dù sao thì thằng bé cũng là…”

“Nếu là về con chim cô giữ, nó biến mất khỏi thế giới này rồi.”

“......Eh?”

Ánh nhìn của nàng ta đảo chung quanh khoảng không, tìm kiếm sự giúp đỡ từ chú chim nhỏ bé gần bên đã bảo vệ nàng ta, sinh vật đặc biệt đã giúp nàng ta thành [nữ chính], và rồi nàng ta đứng hình.

Cho dù nàng ta có kiếm thế nào, không có dấu vết nào của con chim cả… Không thể có được.

Người không biết sự tồn tại của con chim nhăn mày trước hành vi đáng ngờ của nàng ta.

Người biết đến sự tồn tại của con chim nhưng không biết thực thể cũng thế.

Tuy nhiên, không khí căng thẳng đầy nhức nhối chỉ phủ lên những người biết thực thể của con chim đó.

Với tình hình thế này, cho dù nàng ta có nói thế nào, nếu những người ở đây không nhận thức được, những lời đó sẽ bị xem là dối trá mà không có ai tin vào sự tồn tại của tinh linh.

Dù sao, nếu cân nhắc đến trường hợp xấu nhất, ngươi không thể không cảnh cảnh giác với hành vi của nàng ta.

“Lần đó, để bảo vệ cô-- chủ nhân nó, mạng sống của nó đã tan biến rồi.”

“K-không thể nào…”

“Đó là hậu quả của hành động cô làm. Với lại, là tương lai mà cô chọn.”

“K-không đúng...S-sao có thể... Dối trá! Pi-chan!!”

Mặc dù nàng ta giận dữ đổ tội lên người khác lúc này và chưa bao giờ ăn năn hay than khóc vì ai ngoài nàng ta, trên mặt cựu Nam tước tiểu thư Heronia, sự hối hận và u uất hiện lên lần đầu tiên.

Có vẻ như mặc dù dưới hình thức sai trái, có một sự kết nối giữa nàng ta và con tinh linh đó.

Ta có chút nhẹ nhõm vì điều đó. Điều đó có nghĩa ta cũng có trái tim biết cảm thông dù chỉ một chút, vì ta đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của tinh linh ánh sáng đó?

“Pi-chan! Pi-chan! Pi-chan!”

Giọng của cựu Nam tước tiểu thư Heronia vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Tuy nhiên, ngay cả khi nàng ta tiếp tục khóc lóc gọi tên người bạn không có đây, ánh mắt của mọi người dõi theo vẫn đầy lạnh lùng.

Điều đó không có nghĩa là thâm tâm của những người ở đây đều lạnh lẽo, là hành động của nàng ta đã khiến họ thế.

...Giờ thì hình phạt cũng đã sắp đặt gần xong, ta có nên hoàn thành lời hứa của mình luôn không?

“Aah, đúng rồi. Có hơi ngoài lề nhưng ta được thỉnh cầu để chuyển giao một lời nhắn cho cô.”

Với người thiếu nữ đang vụn vỡ kêu “Pi-chan”, ta nói lên bằng giọng từ tốn và rõ ràng.

Đáp lại, nàng ta nhìn ta với ánh mắt có vẻ cau có và ta cười như thường lệ.

“[Thằng bé] muốn nói với cô rằng [Ngay cả khi cậu không thể thấy tôi, tôi vẫn luôn kề bên cậu.].”

Đôi mắt ướt đẫm lệ của cựu Nam tước tiểu thư Heronia trố lên.

Ngay cả khi ta không nói là ai, nàng ta ắt hẳn hiểu được rõ ràng.

Những người đã không biết rằng con chim là một tinh linh suy ngẫm xem người nào trong cuộc nói chuyện này

Hoặc có thể có một số người nghĩ rằng ta đang đùa hoặc mỉa mai.

Ờm, ít ra bọn họ không hiểu đó là lời con chim nói.

“Uu...aa...aah…”

Nàng ta thậm chí không thể thốt lên một lời trước nỗi đau mất đi người bạn duy nhất trở thành đồng minh của nàng ta không điều kiện và lời của người bạn đó để lại. Nàng ta chỉ thốt lên những tiếng như rên rỉ, và sau đó chỉ đơn giản là khóc mà không thể lau nước mắt.

Có lẽ, cái chết của người bạn đau khổ hơn thực tại bị kết tội của nàng ta.

Nếu là thế, vậy thì tại sao không đổi hướng đi đến một tương lai bình lặng mà nàng ta có thể ở bên ngày ngày với bạn mình, trước khi mọi chuyện thế này? Mặc dù ta phê phán nàng ta, chúng ta không thể làm gì với chuyện đã xảy đến…

Vì thế…

Hãy để ta cho cô một lựa chọn như [sự biết ơn] cho những gì ta học được, và cho sự thỉnh cầu của nó bằng cách mạo hiểm tính mạng của mình.

Ta từ từ tiếp cận nàng ta khi nàng ta vẫn lau nước mắt trong lúc nhìn chằm chằm dưới đất trong mơ hồ và cúi xuống như một con búp bê vụn vỡ.

Ta ra lệnh bằng cái vẫy nhẹ cho những người cố ngăn ta vì lo lắng trước khi khụy gối và nhỏ nhẹ nói vào tai nàng ta.

Nếu là nàng ta trước kia, có lẽ sẽ rú lên “Kya-, kya-!” nhưng giờ, nàng ta thậm chí không có ý chí để làm thế.

“Đây là một phần của ý thức nó...linh hồn của nó. Tu viện ở rìa phía Bắc tin vào [ánh sáng thần thánh]. Nếu cô tiếp tục khẩn nguyện ở đó, có lẽ một ngày sự sống sẽ quay lại mảnh vỡ này.”

Ta nói với nàng ta bằng giọng người khác không thể nghe và đeo lên cổ nàng ta một dây da với viên đá màu  trắng.

“Đây là kỷ vật của [nó]”

Thứ được gắn với dây da chưa trang trí kia là mảnh vỡ của lõi tinh linh ánh sáng.

Khi nó sử dụng hết năng lượng và lõi của nó đang trên bờ vực vỡ vụn, ta mượn sức mạnh của Zeno để ngăn lại và đó là những gì còn sót lại.

Bởi vì một phần của ý thức nó đọng lại trong đó, nếu nàng ta dồn hết sự cố gắng của mình vào việc cầu nguyện ở nơi có nhiều năng lượng ánh sáng, có lẽ sức mạnh tích tụ gần mảnh vỡ có thể để nó có lại sinh mệnh của mình như một tinh linh lần nữa.

Bởi vì thứ còn sót lại trên tay nàng ta vốn không gì ngoài [một mảnh vỡ], nó sẽ không trở thành một [Pi-chan] hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, ta nghĩ rằng điều đó hợp lý hơn nhiều so với việc nghĩ đến nó khi nhìn thấy những hạt ánh sáng phân tán trong không khí, và theo cách này, nàng ta cũng sẽ cảm thấy hy vọng.

“Nào, để ta cho cô lựa chọn.”

Một hi vọng nhỏ nhoi hiện lên trong đôi mắt trống rỗng ấy và sau khi nhìn viên đá trắng treo trên cổ, nàng ta từ từ nhìn vào mặt ta.

“Giữa tu viện ở mũi cực Bắc với môi trường khắc nghiệt và tu viện ở vùng ôn hòa chỉ cách kinh thành ba ngày đường trên xe ngựa, cô chọn đến nơi nào?”

“Ah...Thần..”

Nếu là bình thường, nàng ta sẽ chọn tu viện gần kinh thành không nghi ngờ gì.

Dù sao thì cuộc sống ở đó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn với thời tiết ôn hòa.

...Tuy nhiên, sức mạnh ánh sáng ở đó khá yếu, vậy nên không thích hợp cho việc chữa lành cho tinh linh ánh sáng đã bị vỡ.

Liệu nàng ta chọn cuộc sống cho mình hay mạng sống người bạn?

Tinh linh ánh sáng hi sinh mạng mình vì nàng ta.

Với trường hợp đó, cô sẽ nguyện hi sinh vì nó tới mức nào đây?

Nếu, giả như cô không có ý xả thân tới mức như vậy, tốt hơn nên giải thoát cho nó đi.

Để nó có thể trở thành một phần của tinh linh được sinh ra một ngày nào đó và tìm kiếm hạnh phúc mới.

“Th-thần….”

“Những lựa chọn mà ta cho cô chỉ có hai. Dù sao thì ta không có mềm mỏng như Bertia đâu.”

Ta cười nhìn nàng ta và nàng ta nuốt nước miếng trong lúc nhìn chằm chằm ta.

“Thần sẽ...thần sẽ…”

Cựu Nam tước tiểu thư Heronia cắn chặt môi.

Sau đó nhìn vào viên đá trắng một lúc, nàng ta nhìn chăm chăm vào ta đầy khẳng định với cặp mắt ánh lên cảm xúc mãnh liệt.

“Thần sẽ tới phía Bắc.”

Thiếu nữ khẳng khái nói lên nguyện vọng của mình đã không còn là [nữ chính]

Nàng ta đã thay đổi thành người phụ nữ sở hữu ý chí mạnh mẽ và mong muốn giúp đỡ người bạn của mình.

Có lẽ thế, nhỉ?


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!