Phần 04


Tôi bước lên một cỗ xe ngựa theo hướng dẫn của ngài cựu Tể tướng và hướng đến một dinh thự tương đối lớn.

Người mà tôi gặp hóa ra lại chính là giáo viên tại trường tôi, cố vấn bộ môn nghi thức.

Marie thì không muốn gặp vì nhỏ không thân với Sư phụ lắm.

Dù gì thì, phong thái của sư phụ không phải là thứ ai cũng có thể quen được.

Căn dinh thự tạo cho người khác một cảm giác cổ kính mà không hề cũ kỹ.

Cựu Tể tướng Bernard rời khỏi cỗ xe, vừa ngắm nhìn căn biệt thự thanh lịch kia vừa lên tiếng gọi người làm vườn.

Người làm vườn kia trông như đã có tuổi nhưng vẫn có một vóc dáng rất khỏe mạnh.

「Vẫn như mọi khi nhỉ.」

Trông như ngài ấy có vẻ rất thân với người làm vườn kia. Không――thái độ của ngài cựu Tể tướng trông như thể đang nói chuyện với bề trên.

Tôi vội vã rời khỏi cỗ xe, chạy đến chỗ người làm vườn và gọi.

「Sư phụ!」

「Mister Leon, vậy là em đã quay lại vương đô rồi nhỉ.」

「Sao, sao sư phụ lại phải làm vườn ạ!?」

「Thầy hiện đang tu bổ lại căn dinh thự cũ kỹ này. Đôi khi thầy cũng muốn tự mình chăm nom khu vườn. Sau đó thầy có thể thưởng thức trà trong khu vườn do chính tay mình chăm sóc.」

Tiếng cười nhã nhặn của sư phụ vang lên, trông như thầy không hề giả vờ.

「Vậy thì em cũng sẽ giúp!」

Tôi không thể nào đứng nhìn sư phụ của mình làm vườn được, nhưng khi tôi tỏ vẻ muốn giúp, đáp lại là một lời từ chối nhẹ nhàng.

「Ta rất lấy làm tiếc. Nhưng hiện ta muốn nhờ Mister Leon làm một việc khác.」

「Là việc gì ạ?」

Sư phụ nhìn sang phía cựu Tể tướng Bernard, sau khi họ cùng gật đầu thì thầy mới bắt đầu nói về lý do tại sao muốn gặp tôi.

「Em biết về chuyện của Cộng hòa Arzel rồi phải không? Ngay cả phía cung điện cũng không xác nhận được tình hình của bọn họ.」

Vốn đã quá bận rộn trong cuộc chiến với Công quốc, Vương quốc không thể cử nổi một đội do thám để tìm hiểu.

Từ góc nhìn của Sư phụ, dường như thầy muốn nhờ tôi trong chuyến thám thính này.

「Quân lực của Vương quốc vẫn còn, đúng không ạ?」

「Có rất nhiều người muốn xâm lược phần đất liền của Công quốc, nhưng phía quân đội lại chẳng muốn mạo hiểm đi do thám vì chẳng có lợi ích gì.」

「Thật ạ?」

Vậy là bên quân đội từ chối việc do thám chỉ vì không nhận được lợi lộc gì từ việc đó, cựu Tể tướng giải thích thêm cho tôi.

「Trước cuộc xâm lược của Công quốc, chúng ta đã phải tập hợp lực lượng từ khắp nơi. Hiện tại quân lực trấn giữ biên ải đang rất mỏng, vậy nên phía quân đội không muốn cắt giảm nhân lực cho những việc không cần thiết.」

Bởi vì có rất nhiều kẻ địch ở xung quanh Vương quốc Hohlfahrt, rất có thể đối thủ sẽ động binh sau trận chiến.

Quân đội Vương quốc và phía các lãnh chúa quý tộc ai cũng muốn gia tăng dù chỉ đôi chút lực lượng của mình.

Và thế là, chẳng ai lập nổi một đội do thám.

「Nếu như Mister Leon có thể dẫn đầu đội do thám dưới danh nghĩa Vương quốc, những hiểu lầm không đáng có kia sẽ lập tức bị dẹp bỏ. Ngoài ra thì việc này cũng sẽ có lợi cho gia tộc của Mister Leon nữa.」

Sư phụ đề nghị rằng tôi nên làm người dẫn đầu.

「Để chứng tỏ với Vương quốc ạ?」

Nếu như tôi chỉ huy đội do thám theo lệnh của cung điện, mấy tin đồn thất thiệt kia cũng sẽ bay biến theo.

Tôi muốn quay về lãnh thổ gia tộc ngay, nhưng ghi điểm thiện cảm lúc này cũng không phải là quá tệ.

「Thế thì ổn thôi. Em sẽ viết một lá thư gửi về gia đình.」

Sư phụ dùng cả hai tay để nắm lấy tay tôi, tỏ vẻ biết ơn.

「Cảm ơn em. Nếu có Mister Leon thì thầy an tâm rồi.」

Tôi cũng rất vui khi mình có thể giúp cho sư phụ.

Thế nhưng, Sư phụ nói với tôi kèm theo một vẻ mặt chua chát.

「Thật tình thì, tình hình hiện tại không ổn lắm.」

「Ể?」

「Nếu em là người đưa ra quyết định, em nghĩ mình nên làm gì hả Mister Leon? Không, điều em muốn làm mới là điều quan trọng nhất.」

Đây là một quyết định, và tôi cảm thấy như bầu không khí nhẹ nhàng vừa nãy đã không còn.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sư phụ, tôi nhận ra là mình không thể giở giọng đùa cợt ra được.

「Tình hình nguy cấp đến vậy ư?」

「Em có thể tưởng tượng như đó là một kho thuốc nổ vậy. Và ta không biết chừng nào sẽ có một mồi lửa nổi lên.」

Liệu lúc đó Marie sẽ ở bên cạnh để hồi phục cho tôi chứ? Tôi nghĩ vậy, nhưng không bị vướng vào tình huống đó thì sẽ tốt hơn.

Thế thì, tôi nên làm gì đây?

Sau một lúc suy nghĩ, kết luận liền hiện ra.

Đáng buồn thay, hiện tôi không còn lựa chọn nào khác.

Khi tôi quay sang phía cựu Tể tướng Bernard, ông đang mỉm cười nhưng đôi mắt ông tỏ vẻ rất nghiêm túc.

Sư phụ nói là thầy tôn trọng quyết định của tôi.

「――Đành vậy thôi. Dù sao thì em cũng không có nhiều lựa chọn.」

-OoO-

Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!