Phần 11


Tại căn cứ tiếp tế quân sự.

Partner vẫn đang đợi lệnh, cuối cùng đã nhận được chỉ thị.

Marie thì đang ở chỗ Arroganz, nên tôi phải đi một mình.

Gã chỉ huy ném tờ quân lệnh trước mặt tôi. Thái độ có vẻ khinh thường, nhưng hình như tên quý tộc này nhìn khá quen. Chẳng phải đây là con trai thứ năm của nhà Bà tước sao? Hình như là con của anh trai chỉ huy cũ, nhưng có vẻ là cậu ta không mấy hứng thú với vị trí chỉ huy căn cứ tiếp tế.

Vậy nên, cậu ta cũng xem thường luôn sự tồn tại của tình nguyện quân.

「Công quốc đã hành động. Tình nguyện quân mấy người ra tiền tuyến để tiếp tế đi.」

「Là Công quốc Fanoss sao?」

「Đúng vậy.」

「Chỉ có bọn tôi thôi ư? Không có hộ tống sao?」

「Cậu nghĩ là căn cứ này có đủ nhân lực cho việc đó à? Tôi đang bận lắm đây. Tôi còn phải chuẩn bị để tiếp nhận những học sinh tình nguyện trong mấy ngày tới nữa.」

Tên chỉ huy này có vẻ là đang phải bận rộn để đón tiếp Hoàng tử Julius. Nếu được nhớ mặt, chắc chắn sẽ được thăng tiến, vậy nên phải bắt lấy cơ hội.

Tuy nhiên, có một điều mà tôi không được bỏ qua.

「Các ngài nhận cả học sinh tình nguyện à?」

「Có vẻ là lũ hèn nhát còn lại ở trường cuối cũng chịu nhấc mông lên sau khi nghe tin chiến thắng của Julius điện hạ. Thêm nữa là, những quý tộc trẻ đã tốt nghiệp cũng sẽ tham gia.」

Tên chỉ huy nhiệt tình cung cấp thông tin.

Dù là có thương vong, vậy mà các người vẫn thu nhận thêm học sinh ư?

Hơn nữa, trận chiến với Công quốc――đối thủ lại là những quân nhân có kinh nghiệm.

Gã chỉ huy nghĩ là nói chuyện mãi với tôi cũng chẳng ích gì, nên đã bảo tôi rời đi.

Khi tôi im lặng rời phòng, bỗng dưng tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Đó là một hiệp sĩ tôi đã từng thấy ở lâu đài của anh Nix.

「Leon-sama, lâu rồi không gặp.」

「A, chào anh.」

Anh hiệp sĩ gửi tôi một lá thư từ Nix.

「Đây là lá thư của lãnh chúa gửi cho Leon-sama.」

「Của anh hai sao?」

「Lãnh chúa đã được chỉ định tham gia trận chiến với Công quốc. Bọn tôi nằm trong nhóm tiên phong.」

Ngay sau khi kiểm tra nội dung của lá thư, tôi nhận ra mình phải nhanh chóng quay về Partner.

Cung điện ra lệnh tổng động viên để chiến đấu với Công quốc, và trên đó cũng nói rằng Nix sẽ tham gia. Thế nhưng, ngay cả tên của ông già tôi cũng xuất hiện.

「Tại sao cha tôi lại phải xuất kích?」

「Đó là lệnh từ cung điện, bao gồm cả nam tước và tử tước ạ.」

Có thể thấy rằng bọn họ đang vội vã phải tập hợp lực lượng. Sau cùng, quân nổi dậy cũng đang làm loạn khắp nơi. Quân đội chính quy không thể lo xuể.

――Cũng giống như kịch bản trong game vậy.

Trong cái otome game đó, gia tộc Redgrave dẫn đầu quân tiên phong sẽ thất thủ. Gia tộc của Angelica sẽ thất bại.

Hơn nữa, thật không hay chút nào khi cả ông già và anh hai đều ở có mặt ở đấy.

Tôi không muốn cha mình chết, và nếu anh trai tôi cũng hy sinh, thì tôi sẽ thấy cực kỳ có lỗi với chị dâu Dorothea. Đây không phải là kịch bản tôi muốn thấy.

Là thư còn viết nếu có chuyện gì xảy ra, thì đành nhờ cả vào tôi, nhưng tôi lại vò nát nó ngay lập tức.

「Leon-sama!? Sao ngài lại vò nát bức thư như thế!?」

Hiệp sĩ của anh Nix trông rất bất ngờ, nên tôi nói với anh ta chuyện sắp xảy ra.

「Em xin lỗi, em sẽ phải vận chuyển hàng tiếp tế ra tiền tuyến. Nhân tiện, nhóm của bọn em là những quý tộc nghèo vùng biên giới. Ai cũng đều rất lo cho gia đình mình, vậy nên bọn em cũng sẽ tham gia.」

「Hả?」

Gương mặt của ảnh như đang muốn nói 「Thằng nhóc nói gì vậy trời?」, nhưng mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm nếu tôi bỏ mặc mọi thứ vào tay của nhà Redgrave.

Chết tiệt! Nếu Luxion ở đây, tôi đã thu thập được nhiều thông tin hơn rồi.

Hắn ta đúng là vô dụng trong thời khắc quan trọng mà.

Trong tòa nhà kiểu lâu đài tại khu tiếp tế, tình nguyện quân dẫn đầu bởi Julius đang tổ chức tiệc ăn mừng như mọi ngày.

Không hề có binh lính hay hiệp sĩ nào cản họ lại. Xét đến địa vị Julius là một lý do, bọn họ còn nghĩ đến cả vị trí trong quân ngũ của mình.

Julius đang rất vui vẻ trong sảnh tiệc.

「Các đồng chí! Nhờ có mọi người nên chúng ta mới có thể chiến thắng liên tiếp như thế! Giờ thì, cùng nhau tận hưởng thôi!」

「Julius điện hạ muôn năm!」

「Tình nguyện quân chúng ta là mạnh nhất!」

「Nhất định chúng ta sẽ không thua lũ Công quốc!」

Những học sinh tình nguyện cao giọng đáp lại lời của Hoàng tử Julius và uống rượu thỏa thuê. Nhiều người còn làm đủ mọi trò ngốc nghếch khác.

Thế nhưng, số lượng lại giảm nhiều so với ban đầu. Cứ mỗi trận chiến, số người mà Julius gọi là đồng chí lại dần giảm xuống. Cuối cùng, chỉ còn lại khoảng một nửa.

Mỗi lần họ chiến đấu, nhiều người lại ngã xuống, ngay cả những học sinh của lớp quý tộc vốn đứng trên phi hạm cũng đã hy sinh trong tai nạn.

Alan không có ở đây.

Ngay cả Lloyd cũng chẳng thấy đâu.

Greg, Chris và Brad chia nhau thành từng nhóm rồi uống say sưa.

Jilk đến chỗ Julius.

Julius và những người kia――chỉ có những mục tiêu chinh phục là được an toàn.

「Điện hạ, thần vừa nhận được báo cáo.」

「Ồ ồ, là gì vậy!」

「Những tình nguyện quân khác đã rời khỏi học viện. Ngay cả những người đã tốt nghiệp nghe tin thắng trận cũng đang đến chỗ chúng ta.」

Cả sảnh tiệc hưng phấn sau khi nghe báo cáo của Jilk.

Julius đứng lên ghế và thu hút sự chú ý của mọi người.

「Tất cả đã nghe thấy chưa? Tin chiến thắng của chúng ta đã đến tận thủ đô! Hãy thách đấu một trận quyết định với Công quốc rồi khắc ghi tên của chúng ta vào lịch sử của Vương quốc nào!」

Sảnh tiệc vang lên những tiếng hô hào của các học sinh.

Julius đặt tay lên ngực mình.

「Và còn, hãy cầu nguyện cho những đồng chí đã hy sinh. Bọn họ đã rất anh dũng. Họ sẽ tiếp tục theo dõi chúng ta từ trên cao.」

Greg hét lên và nơi đây lại tiếp tục nhộn nhịp.

「Ta rất ghét phải nhắc đến cái chết, nghe thật đau đớn. Nào, mọi người! Hãy cùng vui vẻ lên vì những đồng đội của chúng ta!」

Cả sảnh tiệc lại trở nên vui vẻ.

Tất cả đều đang làm ồn để cố gắng quên đi những gì đã diễn ra trên chiến trường.

-OoO-

Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!