Chương 20: Giải Cứu
╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Yuuri, vừa nãy quả là kinh khủng đó…” (Alec)
“Em mà cũng có quyền nói câu đó sao, Alec, kẻ băm thịt.” (Yuuri)
Tôi kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn là không có kẻ địch nào ở xung quanh nữa, và sơ cứu sơ vết thương cho Alec.
Xé vạt áo để làm băng gạc tạm thời, sau đó tôi sử dụng [Thẩm Định] để chắc chắn mũi tên không đâm vào những mạch máu hay dân thần kinh quan trọng.
Cắt đi phần cuối của mũi tên bằng phép thuật, tôi rút nó ra nhanh chóng và giữ cho vết thương không rỉ máu bằng băng gạc.
“Ghk! Nhẹ…jeez, nhẹ nhàng hơn chút không được à!” (Alec)
“Khi em có bạn gái, đi mà nói với cô ấy câu đó ấy.” (Yuuri)
Sau khi đã hoàn tất sơ cứu, tôi ngừng kích hoạt [Thẩm Định].
Nếu tôi dùng nó quá lâu, ngay cả với [Thích Nghi] thì tôi vẫn có thể phát điên lên.
Có vẻ như thời gian để tôi có thể duy trì [Thẩm Định] ngắn hơn là [Cường Hóa]. Hình như chỉ đạt khoảng 5 phút.
“Dù sao thì chúng ta vẫn phải xem qua Marle thế nào đã. Em đi được không?” (Yuuri)
“Vâng, em sẽ xoay xở. Mặc dù là không tài nào cầm Sentinel lên được.” (Alec)
“Có nghĩa là em sẽ vô dụng một khi tay phải bị thương, đúng chứ…? Chị đoán là ta sẽ phải nghĩ đến phương án dự phòng cho tình huống này nữa.” (Yuuri)
Tôi cầm Sentinel lên bằng cả hai tay và đi vào trong hang động.
Có vẻ là bọn cướp đã phải làm việc cực nhọc để làm cho cái hang này trở thành một nơi trú ẩn. Không gian bên trong được chiếu sáng liên tục bởi các ngọn đuốc, và mặt đất thì được làm cho bằng phảng để dễ đi hơn.
“Hmm, mặc dù là một nơi “kiểu đó”, nhưng bọn chúng vẫn quan tâm đến tiện nghi nhỉ?” (Yuuri)
“Tiện nghi?” (Alec)
“Có nghĩa là những thứ làm cho nó trở nên dễ sống và thoải mái hơn.” (Yuuri)
“Ahh… có vẻ nơi đây từng là hang của bọn thú, nhưng nó lại không có mùi hôi nhỉ?” (Alec)
Mùi hôi? Tôi nghĩ lại lúc trạm mặt tên chỉ huy đó, nhưng…
“Bọn chúng có vẻ rất là nặng mùi.” (Yuuri)
“Chị thấy vậy sao? Em có vẻ không để ý lắm, nhưng… well, chắc có lẽ lúc đó em đang cố để sống sót.” (Alec)
“Chị có nghe rằng phụ nữ thường có khứu giác tốt hơn đàn ông, nhưng vậy có nghĩa điều này là thật sao?” (Yuuri)
Những nét nữ tính của tôi…đang ngày càng tăng lên.
Bằng một cách nào đó mà cơ thể cũ của tôi đã trở thành một đống thịt nát và tôi cũng đã từ bỏ để trở thành con trai, nhưng cho dù như vậy thì…
“Cái hang này quả thật rất sâu.” (Alec)
“—Hyaa!?” (Marle)
Lời thì thầm của Alec dường như được đáp lại bởi một tiếng hét sợ sệt.
Có vẻ ai đó đang ở đằng kia, trong góc tối của hang?
“Là em đó hả, Marle? Chị là đệ tử của ngài Haster, Yuuri. Chị tới cứu em rồi đây.” (Yuuri)
“Bọn anh sẽ không làm hại em đâu, nên là em đừng sợ, được chứ?” (Alec)
Ở cuối hang động, xích vào một cột kim loại, là hình bóng của một cô bé đang bị trói trên mặt đất.
“C-cứu…?” (Marle)
“Đúng rồi, nên em hãy cứ thư giãn đi, thấy không? Tụi anh đã xử xong hết lũ xấu kia rồi!” (Alec)
Dáng người rùng rợn của Alec, với vết thương bên vai phải và không có tay trái, nói chuyện với cô bé một cách lo lắng.
Tôi nghĩ là như thế này còn làm cô bé sợ hãi hơn.
“Em có biết vị trí của chìa khóa để mở cái cùm này ra không?” (Alec)
“…Em không biết.” (Marle)
“Hum, vậy anh sẽ đi tìm—“ (Alec)
“Đừng bỏ em!” (Marle)
Alec dù sao cũng là người đã cứu em ấy sau một thời gian dài chờ đợi. Nên có lẽ Marle đang sợ sẽ lại phải rời xa cậu ta.
“Vậy thì Alec, hãy ở lại với em ấy. Chị sẽ đi tìm chìa khóa…ah.” (Yuuri)
“Đã rõ, nhưng cái “ah” đó là sao?!” (Alec)
Hình như là tôi đã hơi vô tư… có rất nhiều người đã bị tôi làm cho “bốc hơi” ở ngoài kia.
Chúng tôi sẽ làm gì nếu một trong những tên đó đang giữ chìa khóa?
“T-thực ra thì hãy phá cái cùm này luôn đi. Không nhất thiết là phải cần tới chìa khóa đâu!” (Yuuri)
“Oh, nghĩ tới thì… chị đã làm bốc hơi bao nhiêu người thế?” (Alec)
“Đừng nhắc tới quá khứ!” (Yuuri)
“… … …?” (Alec)
‘Chuyện gì thế?’ Marle dường như đang thắc mắc cuộc nói chuyện của chúng tôi trong khi đang nghiêng đầu mà không nói gì cả. Hnngh, cô bé DỄ THƯƠNG QUÁ!
Ahem. Dù sao thì chúng ta nên dùng Sentinel để cắt dây xích, và di chuyển tới chỗ sáng hơn.
Sau đó, tôi dùng hết sức mình sử dụng [Niệm Lực] để phá đi cái cùm chân.
Chú ý một cách cẩn thận để không làm bị thương chân của Marle. Và để tránh làm gãy phần bản lề, tôi tập trung hơn vào ổ khóa, từ từ kéo rời nó…ra.
“Sao rồi? Em có bị thương, hay là đau ở đâu không?” (Yuuri)
“Không, em ổn. Cám ơn chị.” (Marle)
Sau khi cảm ơn tôi, cô bé liền bám lấy Alec. Ôi trời nhìn kìa. Không cần suy nghĩ, tôi liền trưng ra thứ mà sư phụ hay gọi là “khuôn mặt hiểm ác” về phía Alec, một nụ cười ranh mãnh trải rộng ra hai bên tai.
“Cái bộ mặt đó là sao?” (Alec)
“À~không~có gì hết đâu?” (Yuuri)
“Đừng có làm như vậy nữa!” (Alec)
“Chị thật sự mong đợi mười năm về sau đó. Chăm sóc tốt cho cô bạn gái của em nhé!” (Yuuri)
Khi tôi gọi cô bé là bạn gái, mặt của Marle bỗng chốc đỏ ửng.
Hohoo, ngay cả ở tuổi này, cô bé vẫn rất trông nữ tính.
Trong khi vẫn đang nói chuyện linh tinh, chúng tôi hướng trở về căn nhà thì bỗng nhiên trước mặt chúng tôi…xuất hiện một Chúa Quỷ đứng chặn ở lối đi.
~~~*~~~
“…Sao hả? Có gì để biện hộ không?” (Haster)
Với thân hình cao chót vót, sư phụ nghiêm nghị hỏi tôi. Những đường mạch máu trên trán người thật quyến rũ làm sao.
Vâng đúng rồi đấy! Sau khi về được căn nhà, tôi đã bị bắt phải ngồi tư thế seiza.
“L-là Alec đã…” (Yuuri)
“Có phải đệ tử lâu năm của ta đang định đổ tội cho đàn em không đấy?” (Haster)
“Không… đó chỉ là…” (Yuuri)
“Con đã chạy đi trước, đó là lỗi của con.” (Alec)
“Thường thì ta sẽ khiển trách con cho những hành động thái quá đó. Nhưng, lần này đáng lẽ Yuuri phải là người sẽ ngăn con lại.” (Haster)
“Vâng, con xin lỗi.” (Yuuri)
“Haaa, dù sao thì kết quả là con đã cứu được cô bé vừa kịp lúc, mà đúng là ta có không thích cách mà tụi con làm… nhưng hãy xem lần này như là một kinh nghiệm, và cẩn thận hơn vảo lần sau.” (Haster)
Tôi không có lí do gì để biện minh. Lời của sư phụ lúc nào cũng đúng cả.
Là do tôi muốn… thử sức mạnh của Sentinel... và cho dù đó không phải là mục đích của tôi thì tôi cũng đã sử dụng hành động của Alec như là một cái cớ để chối tội. Chắc chắn rằng sư phụ đã phát hiện ra điều này.
Kể từ khi khá hơn về phép thuật, tôi đã để cái cảm giác đó cuốn đi và sau cùng thì kéo Alec vào nguy hiểm.
Nước mắt cứ thể chảy ra và tôi siết chặt bàn tay lại, sư phụ nhìn tôi bằng một ánh mắt chán nản trong khi đang chữa trị cho vai của Alec.
--Tôi căm gét ông ấy.
Những cảm xúc thuần khiết ấy làm nước mắt tôi cứ chảy. Tôi không thể nào dừng nó được.
Ngay cả ở kiếp trước, tôi cũng chưa bao giờ khóc nhiều như thế này…
“Con, xin, lỗi.” (Yuuri)
Tôi xin lỗi thêm lần nữa.
Phản ứng lại lời xin lỗi ấy, sư phụ nhẹ nhàng ôm đầu tôi vào lòng, và vuốt mái tóc của tôi.
Cho dù tôi có ngu ngốc như thế nào, sư phụ luôn luôn dỗ dành tôi, và cho tôi biết rằng là ông ấy không bao giờ bỏ rơi tôi.
Trước khi tôi chuyển sinh đến đây thì ngay đến cả gia định ruột thịt đã gần như ruồng bỏ tôi.
“Ta đã rất lo lắng đó.” (Haster)
“Vâng… cám ơn người, rất nhiều.” (Yuuri)
Vùi đầu vào ngực sư phụ, tôi thể hiện một biểu cảm phức tạp.
Một chút hạnh phúc, xen lẫn chút đượm buồn, trái tim tôi như chứa đầy những cảm xúc lạ lùng đó.
“Hai người có thể làm ơn tán tỉnh nhau mỗi khi ở riêng được không?” (Alec)
Và nó có thể đã là hoàn hảo nếu như Alec không ở đó bận tâm về việc em ấy có nên xem hay không!
Này, Alec, không phải là Marle đang bám dính lấy lưng em được một thời gian rồi sao?
“Alec, con cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân đi. Nếu Yuuri không tạo ra những đợt pháo hoa lớn một cách khủng khiếp đó thì ta cũng không thể nào biết con ở đâu mà tìm đâu.” (Haster)
Đúng như vậy, tôi đã để [Tia Nhiệt] bay lên đỉnh vách núi và sau đó đã giải phóng nó.
Làm bốc hơi đám cung thủ, khoét sâu vào ngọn núi và bay thẳng lên trời; Vì như thế nên sư phụ mới biết chúng tôi đang ở đâu.
Eh? Đương nhiên là chúng đều nằm trong tính toán của tôi rồi.
“Fufufu, đúng như con đã dự tính…” (Yuuri)
“Dối trá.” (Alec)
“Và sự thật là?” (Haster)
“Con đã hoàn toàn mất kiểm soát, dẫn đến việc giải phóng sức mạnh quá mức mà không làm sập hang động.” (Yuuri)
Tôi nghĩ có lẽ pháo gia tốc hạt hình như đã làm hơi quá rồi. Nếu như đống nham thạch nóng chảy đó chặn cửa hang thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
“Oh, sư phụ. Chúng ta cần nhanh chóng thông báo cho ngài Halt biết rằng Marle vẫn ổn.” (Yuuri)
“Uh, đúng rồi… mặc dù ta vẫn phải chữa trị cho Alec.” (Haster)
“Con có thể gặp Mama và Papa?” (Marle)
“Đợi một chút nữa đã. Anh đang bị thương…” (Alec)
“Đó không phải là lỗi của anh!” (Marle)
Quơ liên tục hai tay xung quanh, Marle cứ như bám dính lấy Alec. Thật là dễ thương!
Hiển nhiên là khi nhìn thấy vết thương của Alec tệ đến thế nào, giống như em ấy đã trải qua một trận chiến dữ dội để đến và cứu Marle; như thể một hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng…chăng?
“Nếu Alec và sư phụ không thể đi thì con sẽ đưa em ấy về.” (Yuuri)
“Để cho con biết thì cô bé không thể chịu nổi cái tốc độ cua khét lẹt đấy của con đâu.” (Haster)
“Con sẽ không làm như vậy!?” (Yuuri)
Sử dụng [Cường Hóa Thân Thể] trong khi đang giữ một cô bé; tôi còn không cần nghĩ về nó. Rõ là quá nguy hiểm!
“Nếu chúng ta cưỡi ngựa trở về làng ngay lúc này, thì sẽ tới được làng vào lúc sáng. Mặc dù con muốn đưa cô bé về nhanh hơn, nhưng…” (Yuuri)
“Sau khi xong với việc chữa trị, ta không phiền đưa cô bé về đâu, mặc dù…” (Haster)
“Có phải là người đã mệt mỏi vì bay đi và về liên tục mà không nghỉ ngơi đúng chứ? Hơn nữa là bây giờ trời đã rất tối rồi.” (Yuuri)
“Đương nhiên là ta không muốn bất cẩn mà làm rơi vị khách quan trọng này được. Nó là lựa chọn duy nhất cho chúng ta rồi, vậy thì Yuuri, ta sẽ để con lo chuyện này.” (Haster)
“Con muốn hỏi là tại sao người lại nói rằng “Nó là lựa chọn duy nhất cho chúng ta” một cách chi tiết vào lúc sau.” (Yuuri)
“Con thật sự muốn biết à?” (Haster)
“À không, không hẳn là muốn.” (Yuuri)
Và khi tôi đưa cô bé trở lại nhà ngài Halt, họ khóc lóc một cách vui mừng. Lẽ tự nhiên thôi.
Lúc tôi kể lại hành động của Alec khi giải cứu Marle, ngay cả những người không chịu chấp nhận em ấy cũng không thể ngậm mồm lại, và vị trí của Alec trong làng đã được thiết lập.
Tuy nhiên, vẫn có khá nhiều người do dự để trở thành cha mẹ kế cho Alec, cuối cùng thì cậu ta có được một thỏa thuận và được cấp cho một căn chòi ở cuối ngôi làng, nơi cậu ta bắt đầu cuộc sống tự lập của mình.