Chương 73: Luyện tập


Một tiếng『cộc』khô khốc vang lên trong góc khu dân cư vào sáng sớm.
Âm thanh đó đã vang lên không chỉ một lần mà cứ tiếp tục một cách nhịp nhàng với số lần không đếm xuể.
Thế nhưng nhịp điệu này thỉnh thoảng lại bị gián đoạn. Nó sẽ dừng lại một lúc, và ngay khi bạn nghĩ rằng cuối cùng nó dừng lại thì âm thanh đó lại tiếp tục vang lên thậm chí còn nhanh hơn như thể muốn chọc tức bạn vậy.
Nếu phải miêu tả âm thanh này đúng hơn thì sẽ là tiếng gỗ va vào nhau. Ngoại trừ việc nó to hơn.
Đó là âm thanh của sự rèn luyện đầy mệt mỏi của một thanh kiếm gỗ, khiên và trượng. (Edit: Trượng là một loại gậy gỗ trong võ thuật Nhật Bản có độ dài xấp xỉ 1,27 mét với loại ngắn và 1,8 mét với loại dài. Môn võ sử dụng trượng được gọi là trượng đạo – jodo hoặc trượng thuật – jujutsu: https://en.wikipedia.org/wiki/J%C5%8Dd%C5%8D.)
Người sử dụng thanh kiếm dĩ nhiên là Tatsumi. Và Calcedonia là người sử dụng trượng. 
Họ đang tập luyện ở phần sân trước nhà. Vì nó từng là nhà của một người đàn ông giàu có nên sân khá rộng rãi. Có rất nhiều không gian để luyện tập các kỹ năng của họ. Hơn nữa, có một cái chuồng nhỏ ở bên trái cái sân nhưng họ lại chưa hề nuôi bất cứ một con thú cưỡi nào.
Mặc dù Calcedonia là hậu phương nhưng đối với thứ vũ khí cận chiến này thì cô lại khá là thành thạo. Ít nhất là nếu so về độ thuần thục thì cô bỏ xa Tatsumi.
Khi Calcedonia vung cây trượng cao ngang thân người cô lên mà xoay tròn, một tiếng rít như xé nát không khí vang lên.
Và như thế, đầu của cây trượng đã vẽ nên một quỹ đạo phức tạp và tấn công Tatsumi với thanh kiếm gỗ và cái khiên trong tay.
Thấy quỹ đạo của cây trượng nhắm vào chân mình, Tatsumi giương tấm khiên ra giữa cơ thể cậu và quỹ đạo của cây trượng.
Có thể cảm nhận được một lực tác động nặng nề đánh vào tấm khiên. Để chống đỡ lực tác động đó, Tatsumi đã dồn sức vào nửa dưới cơ thể cậu.
Tuy nhiên, ngay sau khi Calcedonia đánh vào bề mặt tấm khiên của Tatsumi một đòn cực mạnh, cô xoay tròn cây trượng, và lần này cô đâm thẳng nó tới như một ngọn giáo.
Tatsumi không thể nào phản ứng kịp với tốc độ đó. Dù Tatsumi đã cố gắng đỡ đòn bằng thanh kiếm gỗ, nhưng cậu lại chậm mất một bước.
Đầu cây trượng đập manh vào vai phải của Tatsumi.
“Gưư!!!”
Từ miệng Tatsumi vô tình phát ra một tiếng rên đầy đau đớn. Tuy nhiên, cố nén cơn đau dữ dội ở vai phải, Tatsumi dùng tay trái đang cầm tấm khiên nhắm vào Calsey mà tung ra một đòn thuẫn kích. (Edit: Chỗ này ai xem SAO đoạn Kirito solo Healthcliff chắc dễ hiểu hơn.)
Thế nhưng đòn thuẫn kích này lại chỉ là vô ích. Calsey thu cây trượng lại nhanh như chớp, rồi dùng cây trượng đó làm điểm tựa mà nhảy lên không.
Dĩ nhiên là không chạy đà thì không thể nào tới mức bay trên không trung được. Tuy nhiên, để né tránh đòn tấn công của Tatsumi thì vậy là đủ rồi.
Và trong khi đang ở trên không, cô nàng giáng cây trượng xuống chỗ sơ hở trên đỉnh đầu Tatsumi.
Tatsumi cảm thấy đòn tấn công đang đến gần nên vội vã nghiêng đầu để né tránh.
Cây trượng đang giáng xuống nhẹ nhàng sượt qua tai và đập vào vai trái của cậu.
Tatsumi đánh rơi thanh kiếm của mình vì đau đớn và quỳ sụp xuống đất. Trông thấy vậy, Calcedonia hốt hoảng chạy đến bên cậu.
“E-Em xin lỗi! Em vô tình dồn quá nhiều sức! E-Em sẽ chữa cho anh liền!”
Calsey quỳ xuống bên cạnh Tatsumi rồi ngay lập tức bắt đầu niệm ma pháp trị thương. Khi ma pháp hoàn thành, cơn đau nhức ở bả vai Tatsumi biến mất như thể chỉ là nói dối vậy.
“Ah, chết tiệt. Anh vẫn chẳng phải là đối thủ của Calsey sao?”
“Không, chồng yêu đã tương đối tiến bộ rồi. Vì chồng yêu đã trở nên mạnh mẽ nên em cũng khó có thể kiểm soát sức mạnh nhưng… toàn lực...”
Calcedonia áy náy nói lời xin lỗi. Tất nhiên, hai người không phải đang đánh nhau, đó chẳng qua chỉ là một bài luyện tập buổi sáng.
Mặc dù Tatsumi chưa thể đơn độc đối đầu với Calcedonia nhưng cậu đã trở nên mạnh hơn đúng như cô nói. Việc khó kiểm soát sức mạnh kia cũng không phải là nói dối.
Cứ đà này, thời điểm Tatsumi có thể đánh cận chiến ngang ngửa Calcedonia sẽ không còn xa nữa.
“Cơ mà, trượng… trượng thuật của Calsey vẫn biến ảo khôn lường như thường lệ nhỉ?”
Có một lưu phái trượng thuật ở Nhật Bản từ xưa đã dạy rằng: “Đâm như trường thương, hoành như trường đao, vững như thái đao, không có gì mà trượng không làm được.” (Edit: trường thương: yari, trường đao: naginata, thái đao: tachi)
Tùy thuộc vào người sử dụng mà trượng thuật có thể biến ảo theo bất kỳ cách nào, tuyệt đối không hề thua kém so với kiếm hay giáo.
Calcedonia sử dụng ma pháp trị thương ở cả những nơi khác bị tổn thương ngoài vai trái, rồi cô đứng lên và nhặt thanh kiếm gỗ Tatsumi làm rơi mà đưa nó cho cậu.
“Giờ anh muốn sao? Vẫn tiếp tục được chứ?”
“Tất nhiên. Lần này anh sẽ thắng Calsey cho mà xem!”
“Vâng, anh rất có tinh thần đó.”
Hai người họ một lần nữa cầm vũ khí lên mà đối mặt với nhau. Sau khi chạm nhẹ vũ khí với nhau thay cho việc chào hỏi để bày tỏ kính ý, vũ khí của họ lại kịch liệt đụng độ nhau.


Nó đang đói bụng.
Nó đã không ăn gì trong một khoảng thời gian dài.
Cơn đói bụng trong nó sẽ không bao giờ biến mất, nhưng không có chuyện gì ưu tiên hơn việc thỏa mãn cơn đói đó.
Lảo đảo──không, nhẹ nhàng, nó lạc trôi giữa những tán cây rậm rạp và tìm kiếm thức ăn.
Ngày này qua ngày khác. Trong khi lạc trôi giữa những tán cây, Nó đang tìm kiếm sự tồn tại có thể thỏa mãn cơn đói của mình.
Và sau đó.
Và sau đó, cuối cùng nó cũng đã tìm thấy.
Một cơ thể to lớn đang nằm ngang giữa những tán cây. Thứ đó cũng bị đói từ lâu.
“Cơn đói” là một khao khát nguyên thủy, một trong những ham muốn mạnh mẽ nhất dựa trên bản năng sinh tồn của các sinh vật. Và với thứ đó đã làm khao khát kia sục sôi, nó chậm rãi tiếp cận thứ đó. 
Khi đến gần hơn, nó nhẹ nhàng chui vào bên trong thứ đó.
Ngay sau đó, một khao khát bạo lực tấn công nó. Khát khao mãnh liệt gọi là “cơn đói” khiến nó dao động mạnh mẽ.
Một cái gì đó ở bên trong đã lấp đầy khát khao của nó. Và cơn đói của nó đã được thỏa mãn. 
Vui mừng vì đã một thời gian dài rồi mới được ăn, khao khát của nó lại càng tăng lên.
Tuy nhiên, dù có thỏa mãn bao nhiêu đi nữa. thứ khát vọng đó cũng không thể bị dừng lại. Cơn đói của nó thực là vô cùng mãnh liệt. Dù đã ăn no, nó vẫn bị khát vọng mãnh liệt chi phối mà hưng phấn. Khát vọng mãnh liệt này sẽ khiến nó thỏa mãn mãi mãi, Và nó dĩ nhiên sẽ nuôi dưỡng khát vọng này, vì nó sẽ được ăn ngon hơn── như nó khao khát.
Nghĩ như thế, nó lại bị khát vọng từ “cơn đói” đang sục sôi kích thích.
Cơ thể to lớn của thứ đó run rẩy. Và rồi, đôi mắt màu xanh lam của nó chuyển sang một màu đỏ nham hiểm.
Di chuyển quai hàm một cách mạnh bạo, nó để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
So với cơ thể to lớn của mình, nó lại khá là nhanh nhẹn. Nó di chuyển đôi chân với những cái vuốt sắc bén và dang rộng rồi vỗ đôi cánh khổng lồ của mình.
『Phạch』. Không khí chấn động, và cái cơ thể to lớn đó bay lên bầu trời. Cái đuôi nhỏ nhưng dài của nó từ từ lộ ra khi cơ thể di chuyển.
Toàn thân nó đều được bao bọc bởi một lớp giáp màu đen vững chắc. Đôi mắt đỏ thẫm to lớn của nó đang tìm kiếm thức ăn để thỏa mãn “cơn đói” của mình.
Vừa một mình bay trên trời cao vừa nhìn xuống, nó tìm thấy một con ma thú to lớn trong rừng rậm.
Tuy nói là ma thú to lớn nhưng xem ra trong mắt nó cũng chỉ là một bữa ăn vừa miệng.
Nghiến răng đồng thời rống lên một cách tham lam, nó── tồn tại được con người gọi là phi long đột ngột lao xuống từ bầu trời và tấn công con ma thú bên dưới.


Vẽ nên một quỹ đạo phức tạp từ bên dưới, cây trượng của Calcedonia rít gió rồi đọ sức với thanh kiếm gỗ trong tay Tatsumi.
Tatsumi đã mấy lần nhìn thấy quỹ đạo cây trượng của Calcedonia. Tiếp theo, cây trượng của cô sẽ đâm chính xác vào ngực cậu như một ngọn giáo.
Tatsumi nhẹ nhàng nhảy lên và dồn lực vào tay phải, hướng về nơi mà cậu đoán cây trượng của cô sẽ đánh vào ngực mình rồi vung thanh kiếm gỗ từ trên xuống.
Thanh kiếm gỗ đã đỡ được cây trượng đâm về phía ngực cậu, nghĩa là việc dự đoán quỹ đạo của cô nàng đã thành công.
Tuy nhiên, động tác này như đã được Calcedonia dự đoán, và cô nàng nhanh chóng thu trượng rồi một lần nữa chuẩn bị đâm cây trượng.
Chặn cây trượng lại bằng khiên trước khi nó có đủ lực để làm tổn thương cậu. Tatsumi nghĩ như vậy và nhanh chóng bước về phía Calcedonia trước khi cô có đủ thời gian để lao vào cậu.
Trượng của Calcedonia không thể sử dụng toàn bộ lực đâm vì khoảng cách giữa họ là quá gần. Và thế là nó đâm vào tấm khiên của Tatsumi.
Trong nháy mắt khi cây trượng tiếp xúc với tấm khiên, Tatsumi điêu luyện nghiêng tấm khiên để khiến cho cây trượng đâm trượt đi.
Và rồi lại thêm một bước nữa. Tatsumi đang tới gần Calcedonia
Cây trượng có tầm đánh rộng hơn thanh kiếm. Do đó, thanh kiếm sẽ không tới chỗ Calcedonia nếu cậu không tiến thêm bước nữa.
Chỉ một bước nữa thôi, dù chỉ một bước nữa thôi. Nhưng với Tatsumi thì một bước đó còn khó hơn lên trời.
Tuy nhiên ngay lúc này, cây trượng của cô nàng đang hướng lên trên. Ngay lúc đó, Tatsumi đã bước thêm một bước và đã đủ tầm để tấn công Calcedonia bằng thanh kiếm của mình. 
Tuy nhiên, Calcedonia sẽ không đứng im. Cô miễn cưỡng xoay cây trượng ngược trở lại, lợi dụng lực quán tính làm cho cây trượng bay lên. Đầu còn lại của cây trượng xé gió hướng phía dưới của Tatsumi mà đánh tới.
Quỹ đạo của cây trượng kéo dài từ bàn chân đến cằm. Tatsumi hoàn toàn hiểu rõ điều đó: Xem ra việc luyện tập nhiều lần cùng Calcedonia đã có tác dụng.
Tatsumi giơ thanh kiếm trong tay phải lên để chặn cây trượng đang đánh tới.『Cộp』. Một âm thanh cao vút vang lên, đồng thời kiếm gỗ và trượng mãnh liệt va vào nhau── Đáng lẽ là vậy, nhưng không biết vì sao mà Tatsumi lại cảm nhận được toàn bộ lực tấn công của cây trượng.
“Ểh?”
Không hề có tiếng va chạm của kiếm gỗ và côn vang lên, mà thay vào đó là tiếng người bị đánh. Đó chính là tiếng cây trượng mà đáng lẽ nên đánh vào thanh kiếm thì nay lại đánh vào cằm Tatsumi.
Nghĩ như vậy, Tatsumi kiềm chế cơn đau ở cằm và nhìn về phía Calcedonia.
Tuy nhiên, Calsey lúc này cũng đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cây trượng trong tay mình.
Hai phần ba chiều dài cây trượng bắt đầu từ phần chóp đỉnh đã bị chém đứt.
“A-À rế…?”
Tatsumi cũng nhìn vào cây trượng của cô nàng. Đầu của cây trượng hồi nãy vừa tấn công cậu đã bị chém đứt như thể bị một con dao cực bén cắt qua vậy.
Có vẻ như phần đầu của cây trượng đã va vào cằm của Tatsumi bằng lượng lực còn lại sau khi bị chém xuyên qua, và rồi nó rơi xuống dưới chân cậu.
“Etto…?” 
“Đ-Đây là do chồng yêu…?”
“K-Không, dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, việc cắt thật gọn gang một thanh gỗ bằng một thanh kiếm tập…anh thực sự không làm được…”


Ngay lúc đó.
『Xoạc』. Một âm thanh nho nhỏ không biết từ nơi đâu vang lên, rồi đột nhiên nửa trên bộ quần áo của Calcedonia xuất hiện một vết rách chéo thẳng tắp.
Vì cả hai đang luyện tập nên họ chỉ mặc quần áo chú trọng khả năng di chuyển chứ không mặc giáp để bảo vệ bản thân.
Vết rách chéo xẻ qua bộ quần áo thường ngày của Calcedonia, khiến làn da trắng như tuyết của cô nàng lộ ra.
Nhìn chằm chằm dù mặt đỏ tới tận mạng tai, Tatsumi quả nhiên là một chàng trai trẻ tuổi phải không? Dù gần đây đã hoàn toàn quen với cảnh đó── Thế nhưng lại không hề có chuyện “xem chán rồi”── Làn da của vợ đối với chồng quả thật có hấp dẫn rất lớn.
Sau khi vết rách ngày càng lớn dần, cuối cùng thì bộ quần áo cũng bung ra vì không thể chịu nổi áp lực ở bên trong, và cặp gò bồng đảo của Calcedonia lấp ló đằng sau thì lộ ra ngoài rồi. Lộ mất tiêu rồi.
“Ểhhhhhhhh!!?”
“U-Uwaaaaaaa!?”
Người bối rối nhất lúc này không phải là bản thân Calcedonia mà chính là cậu chàng Tatsumi đây.
Vì đây là sân trước nhà của họ nên bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Thật may là trong lúc này, lượng người đi dạo ở gần đó rất ít, và cũng chẳng có người nào chú ý đến họ.
Dù vậy, chẳng biết được là sẽ có ai nhìn thấy vào lúc nào. Da thịt của vợ yêu thì chỉ có mình mới được nhìn, đó chính là ham muốn nho nhỏ chiếm hữu làm của riêng. Thế là Tatsumi hốt hoảng che ngực cô nàng lại.
Bằng cả hai tay cậu.
Chính xác là cậu đưa hai tay lên trước ngực Calcedonia mà bóp. Tất nhiên, đây không phải là một hành động có chủ đích của Tatsumi. Suy cho cùng cũng là vì hoang mang rối loạn cho nên cậu mới bất tri bất giác "làm như vậy".
“……………………………………Ahn.”
Khi âm thanh ấy thoát ra từ miệng vợ cậu thì Tatsumi mới nhận ra chuyện mình vừa làm.
Mới sáng sớm ở ngay trong sân nhà mình, cậu đã sờ nắn bộ ngực trần của vợ mình. Từ bên ngoài nhìn vào, trông Tatsumi bây giờ chính là như vậy đó.
Rõ ràng mà nói, trong tình huống này thì cậu không thể nào chối cãi được nữa rồi.
“U-Uwaaaaaaa!?”
Tatsumi một lần nữa hốt hoảng đến mức nói thế nào cũng không đáp, bế Calcedonia kiểu công chúa lên rồi chạy hết tốc lực vào trong nhà.
Ngay lúc này, được Tatsumi bế khiến mặt Calcedonia đỏ bừng lên.
Tuy nhiên, là cô đỏ mặt do xấu hổ vì bộ ngực bị lộ ra sao? Hay là cô hạnh phúc vì được chồng bế?
Chỉ có bản thân cô ấy mới biết câu trả lời.


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!