Chương 08


Chương 08

Loại chuyện bắt nạt ở trường học này, dù ít hay nhiều đều từng xảy ra ở trong lớp học của mỗi cá nhân.

Thậm chí, bản thân còn tham gia trong đó và rất nhiều người cũng không hề ý thức được chuyện này.

Chắc là lúc học trung học cơ sở, một cô gái trong lớp luôn bị những bạn học khác trong lớp nhắm vào.

Giấu ghế của cô ấy trước giờ học —— Có lẽ là như vậy. Mặc dù không tạo thành tổn thương thực sự nhưng chuyện đó luôn có thể khiến cho người ta đến nỗi vô cùng bận tâm và khốn khổ trong ngày.

Đến nỗi nguyên nhân nhắm vào cô ấy cũng không biết là cái gì.

"Nếu như mình không tham gia, mình sẽ trở thành giống như cô ấy."

Có lẽ mọi người đều mang tâm tình như vậy.

Loại tâm tình 'kết nhiên nhi chỉ' vào năm 3.

[kết nhiên nhi chỉ: Vào thời điểm mấu chốt liền dừng lại/liền im lặng. ]

Cũng không phải là mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, mà là cô gái đã ——

Dĩ nhiên nguyên nhân chính cũng không phải là do các bạn học ở trường, mà nguyên nhân là do phía gia đình —— Giáo viên đã nói như vậy.

Tuy nhiên, hai phía gia đình và trường học đều chịu áp lực như vậy thì hiển nhiên là không thể không liên quan được.

Tôi thường xuyên có một cảm giác, là bản thân dùng hai tay khiến cho cô ấy...

Cũng bởi vì lý do như vậy, tôi có cảm giác chán ghét 100% đối với bạo lực học đường.

Có lẽ tôi cũng có cảm giác chán ghét 100% đối với bản thân khi đó.

Nhớ lại những chuyện đã qua này, tôi nằm trên giường trong phòng ngủ.

Bị tình thế với ánh mắt của các bạn học trong lớp dồn ép, tôi cứ như vậy mà trở về.

Sau khi bình tĩnh lại. Có phải là mình hơi cực đoan hay không —— Tôi có suy nghĩ như vậy.

Rõ ràng là lúc trước mình sẽ không thay đổi cảm xúc như vậy.

Tôi nắm tay đặt lên ngực và cảm nhận nhịp tim qua một vùng mềm mại.

"Thịch, thịch."

Tôi hít một hơi sâu khi trong âm thanh có nhịp điệu.

Tôi cảm nhận sâu sắc được rằng có thứ gì đó đang thay đổi.

Tôi đi về phía bàn nhỏ đầu giường và đối diện bản thân trong kính.

Véo mặt mình một cái, tôi trong kính cũng làm theo một lần.

Rồi tôi nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc mới vừa rồi của Nakamura Rin, có lẽ thực sự không phải là do cô ấy làm.

Ban nãy ròi khỏi phòng học như vậy, bây giờ lại trở về cũng không thích hợp cho lắm.

Tôi lấy thiết bị đầu cuối ở trong túi ra và tìm được hộp thư của Rin ở trong trang lớp.

Tôi làm chuẩn bị và quyết định nói lời xin lỗi với cô ấy.

Tôi hẹn cô ấy đến quán cà phê bên ngoài trường sau khi tan học vào buổi chiều... Ok, gửi.

Tôi lại nói với Yuu rằng buổi trưa có chuyện, không thể cùng với nhau, ăn, cơm... Gửi.

Tôi ném thiết bị đầu cuối sang một bên và nhào lên giường.

Tôi đánh một giấc dài mà mặc kệ ngày mai ra sao.

—— *** ——

Lúc này Nakamura Rin mang vẻ mặt đầy khó chịu.

Rõ ràng là thời gian nghỉ khi giờ học thứ nhất kết thúc, nhưng toàn bộ phòng học lại lặng ngắt như tờ.

"Tu tu... Tu tu."

(Lại đến sao?)

Cô cho rằng là tin nhắn đe dọa giống mấy ngày qua theo bản năng.

Nhận được tin nhắn đe dọa đã là chuyện quá bình thường đối với Nakamura Rin.

Nếu một xí nghiệp muốn trở nên lớn hơn, nó luôn phải giẫm lên những xí nghiệp xung quanh.

Hơn nữa, lúc nhà Nakamura lập nghiệp thì họ cũng kiếm được tiền vốn bằng những cách không vẻ vang, cho vay nặng lãi, xã hội đen... Có thể nói là số lượng kẻ thù đếm không hết.

Vì vậy trong cài đặt hộp thư của Nakamura Rin, hộp thư chỉ nhận tin tức của trường.

Nhưng mấy ngày nay, chẳng biết đối phương từ nơi nào lấy được một ít hộp thư của trường có tiền tố kỳ lạ và tin nhắn đe dọa lại liên tiếp không ngừng đến oanh tạc.

Điều này khiến cho thiếu nữ càng thêm phiền não.

Cô lấy thiết bị đầu cuối ra và phát hiện người gửi là của bạn học Nagase đã rời khỏi phòng học 1 tiếng trước.

Đọc xong thư điện tử, tâm tình của thiếu nữ dịu lại không ít.

Nhưng tại sao phải hẹn ở quán cà phê ở bên ngoài trường chứ, trong lòng Rin không rõ ràng và sinh ra nghi vấn như vậy.

Trường học này vốn rất hẻo lánh và xung quanh trường có thể nói là dân cư thưa thớt.

Học sinh nguyện ý ra khỏi trường rất ít và nữ sinh thì càng ít hơn.

Nếu như là nơi để hẹn gặp nhau, thông thường đều sẽ chọn quán cà phê trong trường.

Rin vẫn không suy nghĩ nhiều. Vậy thì sau khi tan học, gặp ở công trường đi, Rin trả lời lại như vậy.

—————————— Tan học vào buổi chiều.

Tôi cứ như vậy mà ở trong phòng ngủ một ngày.

Lúc ăn cơm trưa cũng tránh được giai đoạn tan học cao điểm và bí mật ăn xong ở trong gốc.

Mình đang làm gì thế này... Tôi oán thầm bản thân một chút ở trong thâm tâm.

Nếu ra bên ngoài trường, có lẽ mình mặc trang phục riêng vẫn tốt hơn.

Tôi mở tủ quần áo ra khi nghĩ như vậy.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng ngoại trừ đồng phục ra, tôi không có một vài bộ trang phục riêng nào cả.

Bảo tôi tự đi mua đồ lót, váy chẳng hạn. Có điểm khó mà chấp nhận được từ các loại ý nghĩa.

Thôi kệ, cuối tuần đến trung tâm mua sắm của trường để mua vài cái quần bình thường chẳng hạn...

Tôi lấy ra một áo đầm màu trắng từ tủ quần áo và tôi hạ quyết tâm.

Tôi cầm lấy ví tiền và vội vàng chạy đến cổng trường.

Nakamura Rin vẫn còn chưa đến.

Dù sao cô ấy vẫn phải quay về phòng ngủ một chuyến, mình đợi một chút vậy.

Vào lúc tôi hơi ngượng ngừng khi nhìn chằm chằm vào anh trai gác cổng, Rin chạy chậm đến.

"Xin lỗi, giáo viên tìm mình, làm mình muộn giờ hẹn một chút."

"À, không sao, mình cũng vừa mới đến mà."

Rin đổi sang áo đầm thắt lưng với sọc đỏ trắng, mái tóc vẫn được thắt thành hai đuôi ngựa kèm với hai ruy băng màu trắng lớn hai bên.

Đánh giá về vẻ bề ngoài, có thể nói là ở cấp độ ảo mộng.

Tôi đi xuống đoạn đường dốc rất dài trước ngôi trường cùng với cô ấy.

Nhớ lại chuyện hồi sáng, tôi cảm thấy hơi lúng túng.

Có lẽ đối phương cũng mang tâm tình giống như tôi và chúng tôi cứ duy trì sự im lặng như vậy.

"Ano... Mình xin lỗi vì buổi sáng, đã tùy tiện hoài nghi cậu..."

Tôi quyết định nói lời xin lỗi trước.

"Không sao... Tôi nói chuyện cũng hơi quá kích động."

Hai người lại rơi vào im lặng.

Con đường trên sườn núi chỉ có hai người chúng tôi.

"Bạn học Nakamura, tại sao bạn lại đối xử với mình như vậy... Cái đó, nghiêm túc chứ?"

Tôi lên tiếng.

"Hả?"

"Hả là ý gì thế... Chẳng lẽ cậu không —— Cẩn thận phía sau!"

Chúng tôi đã đi đến cuối đường sườn núi và xung quanh vẫn không có người.

Nói được một nửa, tôi đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen chui ra từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh và vọt đến. Tôi cứ như vậy mà hét lên.

Tôi vội vàng nắm lấy tay Rin và chạy về trường.

Chưa đến mấy giay đã bị đám người kia đuổi kịp tóm được.

"Mục tiêu nằm trong tay, còn có đứa con nít, xử lý như thế nào?"

"Hiểu rồi."

Cơ thể bị khống chế trói lại và trong miệng còn bị nhét vào một cái giẻ. Rin bên cạnh cũng bị đối xử như vậy.

Chúng tôi cứ như vậy ma bị đưa vào bên trong một chiếc xe đã dừng ở ven đường từ lâu.

Nhìn xung quanh một vòng, cửa hàng gần nơi này nhất cũng cách hơn 100 mét.

Chết tiệt, tại sao nơi này lại hẻo lánh như vậy.

Vừa mới bị đe dọa nên không thể lên tiếng, bây giờ chúng tôi cũng chỉ có thể phát ra âm thanh "U u" .

Mắt bị trùm lên một miếng vải đen và tôi chỉ có thể cảm nhận được ô tô đang không ngừng tiến về phía trước.

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, tôi cảm nhận được ô tô đã dừng lại. Tôi bị một người ôm và cuối cùng là ném vào trong một căn phòng.

Dường như Rin cũng bị tống vào trong cùng một căn phòng ở đây.

Miếng vải bị nhét vào trong miệng cũng bị kéo ra ngoài.

Một tiếng "Rầm" và có lẽ là cửa phòng đã bị khóa lại.

"Bạn học Nakamura?"

Tôi nhỏ giọng lên tiếng.

"Là Nagase sao?"

Giọng nói của Rin mang theo chút run rẩy.

Suy cho cùng, cô ấy vẫn là học sinh trung học cơ sở sao.

Lúc ấy hành động của đối phương quá nhanh và không hề có thời gian cầu cứu.

Bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện Yuu chú ý đến sự biến mất của tôi lúc ăn cơm tôi hoặc là bạn bè của Rin có thể phát hiện ra.

"Là mình. Là ai làm, bạn học Nakamura có manh mối gì hay không?"

"Có lẽ là nhắm vào mình... Mấy ngày nay mình nhận được không ít tin nhắn đe dọa... Nhưng trước kia mình cũng vậy và mình không để ý lắm..."

Thanh âm của Rin đứt quãng và sợ rằng cô ấy bị dọa cho sợ hãi không hề nhẹ.

"Không cần sợ hãi, nhất định sẽ có người phát hiện ra. Hơn nữa, nếu mục đích của đối phương là bắt cóc, nhất định sẽ không có ——"

Giết con tin, để không hù dọa cô ấy, tôi nuốt từ này xuống.

Người thử giãy giụa một chút và sợi dây trên người lại chặt hơn. Tôi cảm nhận được đồ trong túi cũng bị lấy đi hết.

Chỉ sợ đối phương là dân chuyên nghiệp và cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi thử chuyển sự chú ý của Rin một chút.

"Quay trở lại đề tài trước đó đi. Bạn học Nakamura, tại sao cậu lại có thái độ thù địch vô hình với mình vậy..."

Dường như việc chuyển đề tài khiến cho cô ấy hơi không biết phải làm sao. Tạm dừng một lúc, cô ấy trả lời.

"Rõ ràng là anh ——"

"Cái gì?"

"Rõ ràng là vị trí bên cạnh anh vẫn luôn là tôi!"

"Nè, mình nghe thấy được cho nên cậu nhỏ giọng một chút!"

Cái này là lý do quái quỷ gì vậy.

Tôi tiếp tục hỏi sau khi suy luận một cách hợp lý.

"Ý của mình là, bạn học Nakamura, chẳng lẽ cậu thích Yuu —— Cũng chính là anh của cậu?"

Mặc dù mắt bị che lại nhưng tôi vẫn có thể đoán được rằng hẳn mặt cô ấy lúc này đang đỏ bừng.

"Ừm... Đúng thì sao! Tôi sẽ không thua cô đâu!"

"Thua cái gì chứ... Mình sẽ không cạnh tranh với cậu đâu."

"Hả? Cô không phải là bạn gái của Yuu sao!"

"Làm sao có thể chứ!!!"

"Nhỏ... Nhỏ tiếng một chút."

Tôi tỉnh táo lại một chút.

"Nhưng mình có thể trợ giúp cậu với Yu..."

"Có thật không!"

"Nhưng đổi lại, mình muốn chúng ta nói chuyện bình thường ở trong trường!"

Rõ ràng là chúng tôi đang ở trong tình huống rất căng thẳng nhưng chúng tôi đang nói về đề tài kỳ lạ.

Tôi hơi không thể tưởng tượng nổi.



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!