Chương 67: Quái thú lửa khổng lồ, xuất hiện


Chương 67: Quái thú lửa khổng lồ, xuất hiện

-Đến rồi!!

Ngọn gió do Zebiantes tạo ra thực sự rất nhanh.

Quả nhiên là một trong Tứ thiên vương, ma thuật sư xuất sắc nhất trong quân đoàn Quỷ.

Khi còn chưa tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là…

-Cái quái gì đây????

Một con quái vật khổng lồ.

Mặc dù còn một chút nữa mới tới nơi, nhưng khi đứng dưới mặt đất tận đằng xa, chúng tôi cũng có thể nhìn thấy nó.

Chưa dừng lại ở đó, cái cơ thể to lớn kia còn đang lơ lửng trên không.

Màu đỏ rực như lửa từ cơ thể của nó hoàn toàn nổi bật trên nền trời xanh.

-Đó là…thứ đó là gì vậy??

-Thằn lằn sao??

Tôi đã từng tiêu diệt rất nhiều loại quái vật từ thời còn trong quân đoàn quỷ cho tới giờ là mạo hiểm giả, nhưng đây là lần đầu tôi được diện kiến thứ này.

Hình dáng cơ thể và lớp da sần sùi chẳng khác gì thằn lằn.

Nhưng nó lớn hơn rất rất nhiều so với một con thằn lằn.

Chỉ một mình nó cũng có thể đủ san bằng cả mỏ Mithril bên dưới.

Không chỉ có vậy, con thằn lằn khổng lồ còn được bao phủ một lớp vảy đỏ như màu ngọn lửa. Và không chỉ giống lửa, mà giữa khoảng cách của những chiếc vảy cũng đang cháy rừng rực những ngọn lửa.

Không hề có cánh, nhưng nó có thể dễ dàng lơ lửng trên không với cái thân hình to lớn đó, liên tục phun ra những ngọn lửa khủng khiếp dội xuống khu mỏ Mithril.

Toàn bộ cảnh tượng khiến con thằn lằn kia giống như một sinh vật vừa bò từ dưới địa ngục dung nham lên.

-Ngọn lửa đó phun thẳng xuống mỏ sao?

-Nếu vậy…tất cả sẽ chết cháy mất.

Reidi nói với giọng sợ hãi.

Càng nhanh càng tốt, chúng tôi phải ngăn chặn con thằn lằn lửa kia tiếp tục khè lửa xuống dưới.

Kéo dài thanh Hermes, tôi chuyển nó thành dạng trường kiếm và vung tới.

-[Đoạn thiên trảm]!!!

Một vệt hào quang to quá khổ phóng ra từ thanh kiếm của tôi.

Kĩ năng vô cùng mạnh mẽ như một món vũ khí biết bay xé gió bay tới. Con thằn lằn khổng lồ đang bất động giữa không trung nên hoàn toàn không có khả năng né được đòn. Khối hào quang đâm sầm vào mạng sườn nó.

-Nó tới đó!!

Dường như cũng nhận ra mình vừa bị tấn công, con thằn lằn khổng lồ từ từ xoay đầu về phía chúng tôi.

-Nó cảm nhận được sao?

-Không cảm thấy mới lạ đó!!!

Nhờ đó mà việc nó liên tục tấn công mỏ đã dừng lại.

Nhưng tôi cũng chợt chột dạ, bởi con thằn lằn kia vừa lĩnh trọn “Đoạn thiên trảm” với rất nhiều hào quang được nén của tôi mà vẫn không hề có một vết xước nào.

Nó đang gào rú điên cuồng trong khi bò trên không trung lao đến chúng tôi bằng tốc độ khủng khiếp.

-Nó còn đi được trên không sao??

Không kịp cho chúng tôi kêu, ngay khi đến đủ gần, cái miệng của con bò sát to tướng há ra và một cột lửa khủng khiếp như thứ nó vừa dội xuống khu mỏ nhanh chóng phóng ra.

Mục tiêu là tất cả chúng tôi.

-Uawahhh…..

Sau một tiếng hét lớn, Satome là người bước lên chặn lấy toàn bộ cột lửa.

Dù chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, nhưng cô ấy đang dựng một tấn khiên lớn và một mình cản lại ngọn lửa kia.

Hào quang hệ Thủ được phát động, ngăn cách tấm khiên với ngọn lửa.

Bị cản lại, ngọn lửa tách làm hai đường và chuyển hướng sang hai phía trái phải và dần tan đi.

Nhờ khả năng phòng thủ của cô ấy, tất cả chúng tôi đã tránh được việc bị thiêu sống.

-Nóng…Nóng quá!!

-Satome…cậu có sao không?

Sesha là người đỡ lấy Satome ngay sau khi ngọn lửa dừng lại, cả cơ thể cô ấy đã đỏ bừng bởi sức nóng khủng khiếp.

-Dù đã dồn toàn bộ hào quang vào tấm khiên kia, mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng chặn được nó. Cái khiên đã bị nung nóng như than…

-Nói vậy là đợt tiếp theo chúng ta không thể chặn được sao?

Thông thường, khiên được bọc hào quang Thủ cũng sẽ được cách nhiệt hoàn toàn, chưa nói đến người sử dụng nó là thành viên tương thích mạnh nhất với hào quang Thủ trong nhóm Anh hùng.

-Ngọn lửa của con thằn lằn đó mạnh vậy sao?

Trong lúc có ai đó còn đang hỏi, tôi đã thấy con quái thú kia đang hít hơi để chuẩn bị tấn công đợt tiếp theo.

Chỉ kịp hét lên “Nó đến đó” rồi tôi vung kiếm lên.

-[Đoạn thiên trảm]!!!

Khối hào quang của tôi lần nữa được phóng ra, chẻ đôi cột lửa, khiến nó biến mất và còn một lần nữa va vào đầu con quái vật.

-Nhưng xa quá…

Con thằn lằn ở quá xa, dẫn tới sức mạnh của ĐOạn thiên trảm đã suy giảm đi đáng kể.

Để gây được sát thương, có lẽ tôi phải tới gần hơn.

-Con rồng quái vật đó…không thể nào…

Đằng sau tôi, Granbaza lắp bắp.

-Rồng?

Như dự đoán, người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến như ông ấy hẳn sẽ phải biết gì đó về cái thứ to đùng kia.

-Không…Không thể nào, nó lẽ nào chính là Salamandra, một trong những con quái thú của “Mật thất”??

-Granbaza, đó là thứ gì vậy??

Dù nó có là cái gì, tôi cũng phải tiêu diệt nó trước đã.

-Arant-san. Nhờ ngài và Granbaza-sama yểm trợ phía sau.

-T..Ta hiểu rồi.

Trước tiên, điều quan trọng nhất là phải tiếp cận đủ gần.

Nhưng thứ kia lại đang lơ lửng trên trời dù nó là một con thằn lằn.

Không thể dễ dàng mà tiếp cận bởi xung quanh không có chướng ngại vật. Trong khi tấn công tầm xa thì không có hiệu quả.

-Nếu đã vậy….phải làm thôi.

Tôi bắt đầu tính toán.

Được rồi, có thể sẽ được.

-Satome. Nhờ cô làm điểm tựa!!

-Eh?

Rồi tôi bắt đầu chạy tới.

Với toàn bộ sức mạnh, tôi nhảy lên, hướng vào đầu Satome.

-Cái gì??

Chưa kịp hiểu ý định của tôi, nhưng cô nàng cũng theo phản xạ giơ khiên lên.

Nhận được điểm tựa đó, tôi bật lên thật cao bằng cách dồn cả hào quang tăng cường vào chân.

Phản lực khiến Satome bị đẩy lui lại phía sau cả chục mét.

Với đà này, tôi có thể dễ dàng lên cao và lại gần con rồng hơn.

Trên đường bay, tôi còn cảm thấy những cơn gió đang giúp đỡ mình.

-Zebiantes??

Có vẻ cô ấy đã giúp tôi bằng cách tạo ra bàn đạp bằng gió.

Dù không nói ra, nhưng tôi đã được Tứ thiên vương âm thầm hỗ trợ.

Nhờ đó, tôi có thể tới gần con rồng kia nhanh hơn một chút, nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Con  rồng vẫn còn đang bị choáng trước những đòn tấn công trước đó, tôi phải tận dụng tối đa cơ hội này.

Chuyển thanh Hermes thành một cây roi dài, tôi phóng tới.

-Bắt lấy!!

Đầu cây roi bằng hợp kim biến hình nhanh chóng quấn lấy cổ chân con rồng, trở thành điểm tựa kéo tôi lơ lửng giữa không trung.

-Huh!

Thêm một lần dồn sức, tôi cuối cùng cũng nhảy được lên phía trên nơi được coi là điểm mù của hầu như toàn bộ sinh vật sống.

Từ vị trí này, tôi thu Hermes lại thành kiếm.

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

Ở khoảng cách gần, tôi chém ra một quầng hào quang khủng khiếp thêm lần nữa.

Lần này là hướng từ trên xuống.

Và rõ ràng là nó hiệu quả hơn ban nãy rất nhiều.

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

Hơn nữa còn là một loạt nhát chém chứ không phải một.

Với lợi thế của tôi, con rồng hoàn bị động trước cơn mưa hào quang chém xuống.

Dường như việc bị thương đã dẫn tới mất khả năng bay, con quái vật dần hạ độ cao và cuối cùng rơi ầm xuống đất.

Bản thân tôi cũng chẳng khá hơn nó khi bị trọng lực lôi xuống. Nhưng….

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

-[ĐOẠN THIÊN TRẢM]!!!!

Tôi vẫn liên tục vung kiếm chém ra hào quang trong suốt quá trình rơi xuống.

Cuối cùng, sau hàng loạt tiếng nổ, bụi đất bay mù mịt và những âm thanh gào rú của con rồng kết thúc, cũng là lúc tôi vừa chạm đất.

Nhờ có phản lực của Đoạn thiên trảm, tôi đã có thể an toàn tiếp đất dù rơi xuống từ độ cao rất lớn.


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!