Chương 07 : Đừng nói với tôi đây là Cát Bình hạ độc (2)


"Vốn là tôi dự định phái đi thích khác để ám sát,nhưng cũng không ngờ lúc này tôi có thể tiết kiệm được một chút sức lực." Quốc cữu công đang ngồi trước mặt tôi và nói đầy ẩn ý khi ông vỗ tay vài lần.

Tôi,Cát Bình.Lúc tôi đến gặp quốc cữu công là lúc tôi nhận được mệnh lệnh của Tào thừa tướng.Đem nói chuyện vừa rồi,quốc cữu công tự nhiên vỗ tay bảo hay.

“Haa ...” Nhìn quốc cữu công ở đó khua tay múa chân ,nhưng  tâm tình tôi lúc này có chút bất an."Vậy ý của ngài là..."

"Nếu Tào Tháo gọi cô đưa thuốc cho cô ta,không phải đúng lúc sao ? Vậy thì chính là do cô đến đầu độc cô ta." Một thiếu gia quý tộc khác —— Vương Tử Phục nói khi đang cao hứng uống rượu và không có một chút uy nghi nào của Vương tộc.

Thật sự không hiểu lúc đo tôi nghĩ gì,lại cùng đám người bọn họ kết bè kết cánh ủ mưu.

"Lại nói,chỉ cần tôi,tôi sao ? Để một mình tôi sao ?!"

 "Maa,tiểu cô nương,chuyện giết người này ai cũng có lần đầu tiên mà ~~Đừng quá lo lắng."

Đúng là quá khó khăn.Làm thế nào mà họ lại để một cô gái yếu đuối và mong manh đến một mình làm chuyện này.

Và mặc dù nói có vẻ đơn giản ,nhưng kỳ thực hoàn toàn cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.Bằng không,không phải ai cũng dám đứng ra tình nguyện hay sao ?

Hai~~ Xem ra mình gặp vận rủi lớn.Mình chỉ là một cô gái trẻ có mười mấy tuổi xuân lại phải mảo hiệm tính mạng mình.Chỉ cần sơ ý một chút là tính mạng của mình sẽ chẳng còn.

Hán thất tất nhiên là trọng yếu,nhưng đôi khi giá trị mạng sống còn quan trọng hơn.

"Cô đang lẩm bẩm cái gì đó huh ?" Quốc cữu công lập tức căng mặt lại rồi liền quát vào tôi khi nhìn thấy biểu hiện không sẵn lòng của tôi.

"À,không có gì không có gì,tôi đi làm là được rồi." Tôi vội vã loại bỏ những lo lắng của họ đối với tôi và gật đầu khi tôi mỉm cười trước khi nhanh chóng rời đi.

Maa,quên nó đi,không cần phải nghĩ nhiều như thế.Nếu bây giờ tôi không đi giết Tào Tháo,kiểu gì tôi cũng bị đám Vương tộc này đùa giỡn cho đến chết mất.

Tôi quyết tâm và ngay lập tức đi chuẩn bị dược.

Lúc vào chạng vạng,tôi đang cầm túi thảo dược đã được trộn lẫn với độc dược và đi vào phủ thừa tướng để gặp mặt thừa tướng.

"Lại nói,vì sao Hoa Đà đại nhân cũng đi theo tôi tới đây ?"

Tôi nhìn cô gái tóc lượn sóng bên cạnh tôi là người nhỏ hơn tôi một cái đầu và âm thầm cảm thấy trong lòng có một chút vướng bận.

Người này cũng là một y sư có năng lực,vạn nhất nếu cô ấy phát hiện ra cái gì đó trong đống thảo dược của tôi là hỏng rồi.

"Không cần để ý đến tôi,tôi chỉ là đi theo đến đây để học hỏi thôi." Cô hồn nhiên mỉm cười,tựa hồ cô ấy thực sự chỉ đến đây để học hỏi mà thôi.

Tôi ở chung Hoa Đà cũng một thời gian rồi nên tôi cũng biết tính tính của cô ấy như thế nào.Nói trắng ra,cô ấy chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng tôi không thể không cẩn thận,ai biết được nếu một cử chỉ vô ý của cô ấy thôi cũng đủ làm hỏng đại sự của tôi ?

Còn bây giờ,tôi chỉ hy vọng cô ấy không hỏi các loại thảo dược mà tôi sử dụng.

"Hôm này Cát Bình đại nhân định dùng loại thảo dược gì ?"

“!!” Vừa nghĩ đến điều đó thì ngay lập tức cô ấy hỏi !

"Hả ?" Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ và tôi không hỏi quay đầu đi chỗ khác .

Ngực tôi đập thình thịch và những sợi tóc của tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy khó chịu đến mức này —— Chắc hẳn tôi có tật giật mình.

"À...Đó,đó chỉ là thảo dược bình thường giúp để lưu thông khí huyết thôi."

Theo bản năng tôi liền đem túi thảo dược giấu vào trong ngực.Khi lấy lại bình tĩnh tôi thì ngay cả chính tôi cũng mới cảm thấy hành động của mình quá đáng nghi.

"Hả ? Có thật không ?"

"Cái gì vậy ? Đừng lại gần tôi ~~"

Hoa Đà híp mắt lại và kiễng chân đến .Ban đầu chúng tôi vốn đừng khá gần nhau nhưng bây giờ cô ấy đang dựa vào gần hơn và khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ hơn.Cảm giác gần như là...khoảng cách mà tôi có thể hôn cô ấy  —— Mình đang nghĩ gì thế này ?! Cả hai đều là con gái mà  ~~

Hơn nữa đây cũng không phải là lúc nói về chuyện này,trước tiên lúc này mình phải xua tan nghi ngờ của Hoa Đà.

Nhưng mặt khác,nói thì dễ đấy ? Cũng không giống những năm trước đây,trẻ con ngày này càng không dễ gì lừa gạt được.

"Tôi hiểu rồi !"

“!”  Hoa Đà đột nhiên bừng tỉnh làm tôi giật cả mình và túi thảo dược trong tay tối suýt chút nữa thì rơi xuống đất."Cô,cô hiểu rõ cái gì ?"

Hoa Đà tự tin mỉm cười khi nghe thấy câu hỏi này của tôi.Nụ cười của cô ấy chỉ càng khiến trong tôi trở nên sợ hãi hơn mà thôi.

Rốt cuộc là cô ấy biết được đến bao nhiêu ?...Ah ! Không lẽ cô ấy ngửi ra được mùi thảo dược xen lẫn mùi độc dược ? Quả thực,lần này các loại đọc dược mình dùng có một chút hăng hăng.

Thất sách.

Kuh,tôi không ngờ rằng mình còn chưa ra tay thì đã bị phát hiện.Hơn nữa tôi còn bị một đứa trẻ vạch trần.

Tôi không cam lòng,nhưng tôi cũng chỉ có thể thả lỏng nắm đấm của mình.Bởi vì bị phát hiện,cho dù tôi có giãy dụa như thế nào vì  cũng chỉ đều phí công mà thôi.Tôi nhìn ra ngoài bầu trời đêm trong tuyệt vọng khi tôi chờ đợi cơn ác mông sắp tới giống như đã nói.

"Tôi hiểu rõ rồi." Hoa Đà nói khi bước về phía trước và cho tôi không gian để thở ."Những thứ mà cô mang đến lần này chính là phương thuốc mới mà do chính cô nghiên cứu,cho nên mới không muốn nói cho người khác biết ."

...

"Hả ?" Trong nháy mắt,tôi nghe không hiểu ý cô ấy nói và chỉ biết há to miệng phản ứng theo bản năng.

"Cho nên mới nói,loại thảo dược mà cô mang đến hôm này nhất định là loại thuốc mới." Hoa Đà chế nhạo khi cô ấy huých khuỷu tay vào eo lưng tôi."Cái tên nhà cô,tôi không ngờ cô lại lén lút tập luyện nhiều như vậy."

...Không phải Hoa Đà chỉ là đồ ngốc đấy chứ ?

"À...À,đúng đúng đúng.Không ngờ bị cô phát hiện ra !"Tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội trước mắt để che dấu mùi lại và vỗ lại phía sau lưng Hoa Đà.

"Đừng,có đánh giá thấp,tôi.Ngoại trừ,cà rốt,không có gì,làm khó được tôi cả." Tôi vỗ phía sau lưng cô ấy khiến cô ấy nói đứt quãng.

Tốt lắm,xem ra Hoa Đà không nghi ngờ gì tôi cả.Quả nhiên là mình đã quá lo xa rồi.

Khi tôi quay lại nhìn phía trước một lần nữa.Trước mặt đã hiện ra phòng của Tào Tháo.Bên trong phòng ngủ vẫn còn đốt đèn và bóng Tào Tháo hiện lên trên tấm giấy dán cửa sổ bởi ánh nến.

Nhìn thấy bóng người đó,ngay lập tức muốn ngã xuống.

Khi tôi vào phòng,đập vào mặt tôi là hình ảnh một cô gái tóc trắng đẹp đẽ .Cô mặc một cái váy ngủ (tố y) đơn giản và đang cầm một cuôn tre trên tay trong khi tay kia lại bưng một chén trà đang bốc khói nghi ngút.Những hình ảnh cứ như là một bức họa tuyệt đẹp.

"Hả ?" Cô ấy vội vàng đặt chén trà với cuộn tre xuống và đứng dậy để chào đón chúng tôi khi thấy chúng tôi đi vào."Cô chính là Cát Bình."

"Tại hạ là ngự y trong cung  —— Cát Thái,tự là Cát Bình." Tôi cung kính thi lễ khi nói.

[TL:Cát Bình:vốn là hiện thân của Cát Bản ]

Tào Tháo đánh giá tôi một hồi rồi gật đầu ."Tôi biết tôi biết,tôi đã nghe nói qua về cô." 

Tôi rùng mình khi nghe thấy câu nói đó và sau đó Tào Tháo liền gọi tới một hạ nhân để tiếp nhận túi thảo dược trong tay tôi."Hãy đi sắc thuốc rồi mang lên cho ta uống.Hai người cũng đừng đứng ở đó,thái y Cát Bình và Hoa Đà.Hai người hãy vào ngồi đi."

Tào Tháo ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống,cúng tôi liền chọn lấy hai cái ghế gỗ ở ngoài và ngồi xuống.Khi chúng tôi ngồi xuống,hạ nhân của nhà Tào Tháo liền bưng tới cho chúng tôi hai chén trà nóng.

"Nếm thử đi.Đây là trà ô long tươi mát của năm nay." Sau đó Tào Tháo quay trở lại giường và cầm lấy tách trà trước đó rồi cẩn thận uống."Hừm,mùi hương thơm ngát này quả nhiên không tệ."

Tôi cũng cầm lấy chén trà và thổi phù hơi nóng trên mặt nước trà.Khi tôi thổi,một luồng hương thơm ngát của lá trà theo hơi nóng lao thẳng tới mũi tôi và làm ấm cơ thể lạnh buốt của tôi từ bên trong.

“* Shiku * ~~~~Nóng quá !" Hoa Đà vội vàng uống,quả nhiên là bị bỏng.

Quả nhiên cô ấy vẫn là trẻ con...

Tôi lấy môi thử một chút nhiệt độ nước trước khi uống một ngụm nhỏ nước trà. Un ~~~Đây là lần đầu tiên tôi được uống thứ trà ngon đến như vậy.Cảm giác có sự đậm đà của trà đen(hồng trà),lại có mùi thơm của trà xanh.Hương vị vẫn còn lưu bại trên răng và đôi môi ,chỉ muốn người ta muốn uống thêm.

Có lẽ tôi làm thái ý cả đời cũng không đủ tiền để có thể mua được loại trà ngon như thế này.

"Sức khỏe hoàng thượng dạo này vẫn còn khỏe mạnh chứ ?" Tào Tháo hỏi tôi về sức khỏe Hán Hiến Đế khi đặt chén trà xuống.

"À,hoàng thượng vẫn khỏe.Nhờ có sự trợ giúp của thừa tướng mà sự thèm ăn của hoàng thường cũng trở lại bình thường." Tôi thành thật trả lời ,bởi vì cái 'nồi đồng' mà Tào Tháo đưa đến cũng được hoàng thượng tán thưởng.

"Hừm,vậy thì tốt.Dù sao sức khỏe của hoàng thượng cũng là quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

"...À,đúng vậy."Tôi phụ họa và trả lời như vậy.Rõ ràng là người cô gắng soán quyền đoạt vị ,có tích cách gì để nói về sức khỏe hoàng thượng ? Mặc dù tôi chỉ là một thái ý nhưng vẫn là người trung thành với nhà Hán .Cô,Tào Tháo ,mang danh thiên tử sai khiến chư hầu,tàn sát Từ Châu .Làm sao mà có thể hy vọng sẽ lấy được nhân tâm cơ chứ ?

"Thuốc đã sắc xong rồi." Lúc này,một hạ nhân bưng chén nhỏ đi vào và trong chén chính là đống thảo dược mà tôi trộn lẫn độc dược bên trong.

“Oh,cứ để nó ở đó đi." Nhưng Tào Tháo không uống nó ngay lập tức .Thay vào đó cô ta lại để hạ nhân đặt ở bên cạnh trong khi tiếp tục nói chuyện với chúng tôi.

Tôi cảm thấy có chút bất an lúc này và tình hình càng kéo dài lâu thì càng khiến tôi trở nên bất an hơn ,rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi mà hỏi."...Thừa tướng,ngài không uống sao ?"

Tào Tháo nghe thấy tôi nói vậy liền đứng lên và cầm bát súp lên nhìn một chút trước khi đặt nó trở lại bàn."Nó vẫn còn quá nóng,lưỡi của tôi không thể chịu được." Tào Tháo cười khổ khi cau mày và chỉ vào lưỡi của mình.

...Không được,không thể mọi chuyện cứ như thế này.

"Thôi nào,hãy để tôi thổi nó cho ngài." Tôi nói và vội vã bưng chén thuốc đến trước khi đợi được câu trả lời.

"Không cần không cần đâu,sao tôi có thể gây phiền phức cho thái ý như ngài chứ ?" Tào Tháo nhanh chóng đứng dậy khi nhìn thấy những gì tôi dự định làm và cố gắng ngăn cản tôi.

Làm sao tôi có thể để cô ta ngăn cản tôi lại chứ ?

“Haha, không sao đâu không sao đâu.Sức khỏe của ngài là quan trọng nhất." Tôi lo lắng thổi vào chén thuốc khi tôi nói như vậy.“* Shiku * ———— Wu!”

Chết tiệt ! Tôi đã uống phải một ít thuốc khi tôi hít vào ! Lại nói ———— nóng,nóng quá !

“Hahaha, tôi không ngờ thái ý lại bất cẩn như vậy ~~" Tào Tháo,người không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ cảm thấy tôi vụng về và vỗ tay cười khi nói.

Bình tĩnh ! Nếu như mình uống phải nó thì tiêu đời.Mình cần phải nhanh chóng nhổ nó ra ———— 

"Này,cô không sao chứ ?" Hoa Đà lo lắng vỗ nhẹ vào lưng tôi khi thấy vẻ mặt khó coi của tôi.

“* Gudu * ... Ah !!! Cô đang làm gì vậy ?!!" Hỏng rồi,Hoa Đà vỗ một cái như thế khiến tôi nuốt mất rồi!

"Hả ?" 

Cái nha đầu chết tiệt này ! Quả nhiên cuối cùng cô vẫn phá hỏng đại sự của tôi !

Thuốc giải thuốc giả ! ...Thuốc giải , đôi chân của mình! Khi nào mình đã chuẩn bị thuốc giải chứ ?

"Hả ? Thái ý,cô làm sao vậy ? Sắc mặt cô không tốt lắm."

"Không,không có chuyện gì đâu ...A-re?” Tôi nhận ra tầm nhìn của mình đang trở nên mờ dần và chân của tôi không thể động đậy.Chỉ với một làn gió nhỏ thổi đến,lưng tôi đổ xuống và cứ thể bất tỉnh nhân sự.

...Tôi sẽ chết như thế này sao ?

Tôi chậm rãi mở mắt ra và đập vào mắt tôi là hai gương mặt.Đó là Tào Tháo và Hoa Đà.

Chuyện gì đã xảy ra vậy ?

"Cô đã tỉnh lại chưa ? Aiya, thực sự là hù chết chúng tôi." Hoa Đà vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi đã tỉnh lại.

"Có vẻ như cô bị trúng độc.May mà có Hoa Đà ở bên cạnh,nếu không thì cô đã chết chắc rồi."Tào Tháo mỉm cười khi dùng ngón tay gõ vào đầu tôi."Hiện tại cô cứ ở trong phòng tôi đi.Đừng có gấp.Cứ nghỉ lại một lát đi."

...Mình vẫn còn sống.

"Hình như chén thuốc kia đã bị hạ độc." Tào Tháo tiếp tục giải thích."Khả năng có ai đó lợi dụng lúc cô không chú ý đã lén cho độc dược vào bên trong thuốc của cô ."

"Hả ?" 

"Đúng vậy,lại sử dụng loại độc dược này.Xem ra người hạ độc nhất định khá am hiểu về y dược." Hoa Đà vừa nói vừa lấy ra một chút bột phấn từ trong túi thảo dược ——bột phấn này chính là độc dược mà tôi mang đến.

Nhưng tại sao ?

Có thể một câu nói này của tôi là vừa ăn cướp vừa la làng,nhưng bản thân tôi thực sự muốn biết,rồi lấy dũng khí hỏi ——

"...Không lẽ thừa tướng không nghi ngờ là tôi hạ độc sao ?"

"Hả ?" Cô đang nói điều ngu ngốc gì vậy ?" Tào Tháo vừa nói vừa vuốt ve trán tôi và nói như một chuyện hiển nhiên."Là người hành nghề ý , là không bao giờ có thể đi làm việc nào đó có hại cho người khác."


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!