Chương 30: Không tha thứ, cút


Chương 30: Không tha thứ, cút
"Lại, lại còn nói thân thiết quá mức với người phụ nữ khác... Hừ, ngươi cho rằng ta là ai hả? Cho dù cùng tổ đội, bổn tiểu thư sẽ thân thiết với loại người như ngươi sao?" Nghe xong lời giải thích của Lâm Tiêu, Rosie nhíu mày mắng.
"Haiz... Dù sao không được."
"Hừ, tên khốn phách lối, không lập tổ đội thì không lập tổ đội! Đến lúc gặp phải nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi!" Rosie tức giận giậm chân một cái, không nói nhảm nữa, dứt khoát quay đầu đi mất và mái tóc thắt bím đuôi ngựa màu hông đung đưa thoáng qua trông rất dễ thương.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Lâm Tiêu thật sự không muốn từ bỏ, có cơ hội tốt để lập thành tổ đội như vậy đã cự tuyệt, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài đau lòng nói bổ sung thêm một câu.
"Đại tiểu thư đừng tức giận, lần sau tôi nhất định sẽ lại đến tìm cô lập tổ đội! Nếu cô gặp phải nguy hiểm, tôi nhất định sẽ giúp cô!"
"Hừ, bổn tiểu thư không cần ngươi giúp! Ta mới không gặp phải nguy hiểm! Caesar sẽ bảo vệ ta!" Rosei cũng không quay đầu lại và nói như vậy.
"Lại miễn cưỡng lập Flag cho mình, ta kính ngươi là một người đàn ông."
Lúc này Lâm Tiêu mới nhận ra rằng quản gia Alfred một mực đi theo bên cạnh Rosie vắng mặt và mặc dù tướng mạo hắn xấu xí nhưng tuyệt đối là cao thủ. Để một cao thủ như vậy ở nhà mà không mang theo thật lãng phí, chẳng biết Rosie tự tin đối với thực lực của mình hay là cô muốn theo đuổi sự kích thích hay là có mục đích khác...
Nhìn Rosie chạy đến tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với Caesar một cách vui sướng, Lâm Tiêu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Caesar sẽ bảo vệ cô cô ấy sao?"
Từ trước đến giờ, công chúa luôn cần sự bảo vệ của hoàng tử, nhưng nếu có quản gia lợi hại thì hoàng tử cũng không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.
"Đại tiểu thư, rốt cuộc cô thích Caesar đến mức nào vậy..." Lâm Tiêu lắc đầu, không để ý đến chuyện lập tổ đội nữa, thu dọn hành lý lên ngồi một cỗ xe riêng biệt với Alea và 'lộc cộc lộc cộc' lên đường thẳng tiến về phía khu rừng Hắc Hồ.
Trên đường, hai người Lâm Tiêu với Alea ngồi đàng hoàng ở trong xe ngựa. Alea vẫn mang vẻ cực kỳ lạnh lùng như mọi khi và im lặng ngồi ở trong góc thưởng thức phong cảnh dọc đường tựa như một bức tượng Nữ Thần tinh xảo vậy trong khi Lâm Tiêu trên đường gãi đầu và vắt hết óc suy nghĩ xen nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Caesar từ bỏ việc quyết đấu đối với hắn.
Thực ra thì có một cách rất đơn giản —— Đó chính là tìm cơ hội tập kích Caesar ở trong cuộc tập luyện thực chiến, đánh hắn cho tàn phế, khiến hắn bị thương nặng hoặc là thiết kế một âm mưu, ngụy trang thành cạm bẫy của ma thú, trực tiếp giết hắn, 'đầu xuôi đuôi lọt' !
Giết Caesar sao?
"Hừ, mình chán sống rồi sao?" Lâm Tiêu tự Tsukkomi cho bản thân.
[Tsukkomi: Nghĩa mặt chữ là “nôn mửa vào bát cơm người ta”, nghĩa bóng là không nể mặt người ta, thẳng mặt vạch trần, trách mắng. Trên mạng, 吐槽 biểu thị sự cười nhạo, làm hỏng, oán trách, đôi lúc có chút chửi rủa. chữ "thổ tào" [吐槽] ở đây là chỉ trong ngôn ngữ hoặc hành vi của đối phương tìm được 1 chỗ hổng hoặc từ then chốt để làm điểm bắt đầu, có ý trêu chọc, cảm khái hoặc nghi vấn; 1 kiểu vạch trần người khác, không để lại thể diện cho ai ]
Đừng quên thân phận của Caesar, hoàng tử thứ 5 của vương quốc Lombard, mặc dù hắn không được đối xử như một hoàng tử ở trong gia tộc và tục truyền nói rằng hắn còn là con riêng nhưng bất kể nói như thế nào thì hắn vẫn là hoàng tộc thứ thiệt. Cho dù Lâm Tiêu là người chuyển sinh, thiên phú dị bẩm nhưng bây giờ hắn vẫn không có thực lực để đối địch với cả vương quốc.
Một khi Lâm Tiêu giết Caesar, quốc vương ắt sẽ truy xét đến cùng và đến lúc đó hắn có mấy cái mạng cũng không đủ bồi thường.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù hắn thật sự làm Caesar bị thương nặng, cuộc quyết đấu sẽ bị hủy bỏ sao? Không, đợi vết thương của Caesar lành thì hắn vẫn tiếp tục tìm Lâm Tiêu làm phiền, chỉ cần trong lòng Caesar vẫn còn sự không cam tâm, chỉ cần chẳng phân biệt được thắng thua cao thấp thì Caesar vẫn một mực chiến đấu với hắn.
[lùi một vạn bước mà nói: (khiêm mình mà nói), cứ cho là không cẩn thận gặp phải lúc dông tố, kiến thức chuyên ngành của ta đây cũng phải đúng chỗ mới được. ]
Nói cách khác, muốn tránh cuộc quyết đấu cũng chỉ có một cách —— Khiến cho Caesar 'tâm duyệt thần phục' và chủ động từ bỏ quyết đấu.
[tâm duyệt thần phục: vui lòng phục tùng; thoải mái tiếp thu; thật lòng khâm phục; hoàn toàn bái phục ]
"Trời ạ, phải làm như thế nào mới khiến tên nam chính đơn bào đầy nhiệt huyết đó từ bỏ và 'tâm duyệt thần phục' đây? Mình là ai, mình là Vua Hải Tặc sao, hay là Naruto, mình sẽ là cái miệng phun ra những thứ sâu xa khó hiểu rồi chạy trốn mạnh nhất sao?" Lâm Tiêu điên cuồng Tsukkomi ở trong lòng.
[Vua Hải Tặc: ám chỉ trong One Piece ]
[phun ra những thứ sâu xa khó hiểu : ám chỉ kỹ năng Mouth escape của Naruto ]
"Ngươi muốn loại bỏ Caesar?" Dường như Alea nhìn thấu tâm tư của hắn và lên tiếng hỏi.
"Ế... Thực ra thì cũng không phải."
Thành thực mà nói, Lâm Tiêu vẫn thật sự không nỡ giết Caesar —— Dù sao tên đó là anh hùng bẩm sinh, ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí Dũng Giả. Nếu hắn chết, ai còn có thể làm Dũng Giả đây? Nếu không ai làm được thì vị trí này chắc chắn sẽ đổ lên đầu Lâm Tiêu.
Để thực hiện giấc mơ hưởng thụ ăn chờ chết của Dũng Giả dự khuyết, Caesar không thể chết được.
"Nếu như ngươi không tiện động thủ, ta có thể giúp ngươi." Alea đề nghị.
"Làm sao giúp được? Không phải là cô không có sức mạnh sao."
"Chỉ cần ngươi giải trừ phong ấn giúp ta, ta sẽ giết chết Caesar giúp người." Hiếm khi thấy cô ấy mỉm cười.
"Hay là kệ đi, Ma Vương đại nhân. Giải trừ phong ấn giúp cô, người mà cô muốn giết sợ rằng phải là tôi mới đúng."
"..."
Kế hoạch bị đoán ra được, Alea không lên tiếng, nàng hung hữ trừng mắt nhìn Lâm Tiêu và biểu cảm lạnh lùng giống như đang nói rằng hóa ra tên biến thái này cũng biết ta đang đợi khôi phục lại sức mạnh và sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi... Sau đó, cô xoay đầu đi và tiếp tục ngắm phong cảnh.
Hành trình tiếp tục, đoàn xe không hề gặp phải cuộc tập kích quy mô lớn của ma thú. Thỉnh thoảng có vài con ma thú không có mắt chặn đầu đoàn xe và đều bị  Caesar chém rớt giống như thái dưa vậy.
Tuy nhiên, cảm giác khác thường kia trong lòng Lâm Tiêu càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Tại sao luôn có ma thú 'đâm vào' đoàn xe?
"Này, liên quan đến đám Lục Bì Lang ngày hôm qua, rốt cuộc cô có biết chút gì hay không?" Lâm Tiêu không nhịn được mà hỏi Alea. "Nếu như bầy sói định tấn công đoàn xe, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà đâm đầu vào tấn công từ chính diện. Hôm nay thầy Worcester lại ra lệnh lập thành tổ đội, tôi luôn cảm thấy không đúng."
"Coi như là ngươi có đầu óc." Alea không muốn mở miệng suốt cuối cùng đã nói ra quan điểm của mình. "Bởi vì chúng không hề định tấn công đoàn xe."
"Có phải là những con ma thú kia đến cứu cô hay không? Ma Vương kêu gọi bầy ma thú đến hộ giá... Dường như rất hợp lý."
"Ngươi là đồ ngốc hả? Nếu như ta có thể làm như vậy, ngươi đã sớm chết một vạn lần rồi."
"Ồ... Vậy à, kẻ thấp hèn này còn có cơ hội nhận được sự tha thứ của người sao, Ma Vương đại nhân thân mến?" Lâm Tiêu cười hỏi.
"Không có cơ hội đâu, cút." Alea trả lời như đinh đóng cột.
"Haiz... Nghiêm túc mà nói, nếu không phải là bầy sói đến cứu cô, vậy tại sao bọn chúng phải ngu ngốc tấn công vào đoàn xe?"
"Ngày hôm qua, ngươi có chú ý đến móng vuốt của đám chó sói kia không?"
"Móng vuốt chó sói?" Lâm Tiêu sững sờ một chút.
Lúc Alea bị tập kích ngày hôm qua, bởi vì khoảng cách rất gần nên nàng mới phát hiện được trong móng vuốt chó sói có dính rất nhiều bùn đen kỳ quái và sau đó nàng chú ý quan sát thì  xác nhận được trên móng vuốt của những con sói khác đều dính cùng một loại bùn đen đó.
"Đó là đất sét đen chỉ có ở khu rừng Hắc Hồ. Nói cách khác,  nơi cư trú của đám Lục Bì Lang kia vốn là khu rừng Hắc Hồ. Ngày hôm qua, thực ra thì chúng cũng không có ý định tập kích đoàn xe mà chỉ là muốn thuận đường đi lên phía bắc mà thôi, nhưng đúng lúc đụng phải đoàn xe." Alea đưa ra kiến giải của mình.
Đám Lục Bì Lang nàng đúng là chết oan mà, người ta chỉ là đi ngang qua, không giải thích được liền bị diệt tộc và đi đâu nói phải trái đây.
"Ý của cô là Lục Bì Lang vốn sống ở khu rừng Hắc Hồ rời khỏi nơi cư trú và cả đàn di chuyển đến phương bắc... Tại sao?" Lâm Tiêu khó hiểu hỏi.
"Làm sao ta biết được?"
"Không phải cô là Ma Vương sao? Nhất định sẽ biết ngôn ngữ của Ma Tộc, đáng lẽ cô phải giao tiếp được với bọn chúng mới đúng!"
"Vậy thì, ngươi cũng biết tiếng thông dụng của nhân loại, ngươi có thể giao tiếp với người chết sao?" Alea cười lạnh hỏi ngược lại.
"Hả? À... Cũng đúng."
Chó sói đều chết sạch, bảo Alea đi hỏi ai đây?
"Đợ đã... Khu rừng Hắc Hồ cách thị trấn West Wind không xa chứ?" Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
"Thị trấn West Wind? Nếu ngồi xe ngựa của nhân loại các ngươi, trong vòng hai ngày sẽ đến được đó. Nếu như là Ma Tộc, có lẽ sẽ nhanh hơn." Alea vừa trả lời vừa cảnh giác.
Mấy ngày trước vừa mới xảy ra vụ giết người ở thị trấn West Wind và nghe nói hung thủ là Ma Tộc cao cấp. Nếu là Ma Tộc cao cấp có trí tuệ, vậy thì nó chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu trói ngồi chờ chết và bất kể mục đích giết người của nó là gì thì sau đó nó đều phải chạy thoát thân.
Tuy nhiên, tưởng tượng đến việc chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Tòa Thánh Ánh Sáng cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng chút nào.
Khu rừng Tận Cùng ở phía nam là quê hương của Ma Tộc, trốn về phía nam là phán đoán vô cùng hiển nhiên nhưng tất cả đường đi đến khu rừng Tận Cùng chắc chắn đều bị Thánh Kỵ Sĩ Đoàn của Tòa Thánh Ánh Sáng với binh sĩ của Vương Quốc canh giữ. Muốn vượt qua cửa ải này, khó như lên trời vậy.
Đối với tên hung thủ kia, cách tốt nhất là chạy ngược lại và trốn về phía bắc. Phía bắc thị trấn West Wind là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, đường xá chi chít, không có quan ải và pháo đài, nó có xác xuất trốn thoát khỏi sự truy kích của Tòa Thánh Ánh Sáng lớn nhất.
Mà khu rừng Hắc Hồ, vừa vặn nằm ở chính giữa phía bắc thị trấn West Wind, nơi đó có môi trường phức tạp, hiếm có dấu chân người, là một nơi tuyệt vời để ẩn thân. Nếu đổi lại Lâm Tiêu là hung thủ, hắn nhất định sẽ lựa chọn ẩn nấp ở trong khu rừng Hắc Hồ.
"Nói cách khác, tên hung thủ đó trốn ở trong khu rừng Hắc Hố, chiếm lãnh thổ của Lục Bì Lang khiến đám Lục Bì Lang đó không có nhà để về cho nên mới bị buộc phải di chuyển lên phương bắc?"
"Rất có thể là như vậy." Alea gật đầu.
"Không phải là trùng hợp chứ? Hung thủ ẩn nấp ở trong khu rừng Hắc Hồ, mà chúng ta cũng đang đi đến khu rừng Hắc Hồ?"
"Ai mà biết được."
"Khu rừng Hắc Hồ, thị trấn West Wind... Đúng rồi, Alea. Lưu Vân Ma Vận, trước kia cô bị nhét vào trong bưu kiện giao hàng hỏa tốc đó, cũng từng dừng lại ở thị trấn West Wind hai ngày, cô còn nhớ không?"
"Nhớ... Nhưng mà, mấy chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?"
"Haiz, làm sao tôi biết được, tôi cũng chỉ là một người chuyển sinh bình thường thôi mà..."
Nói đến đây, Lâm Tiêu ủ rũ cúi đầu.
Trò chuyện hơn nữa ngày, không chỉ không giải quyết được vấn đề, chuyện kỳ quái lại càng ngày càng nhiều. Hắn mơ hồ có một dự cảm không rõ ràng và sợ rằng trong cuộc hành trình đến khu rừng Hắc Hồ lần này, bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn hơn nữa ——
Tham gia cuộc tập luyện thực chiến, mục tiêu của Lâm Tiêu vốn rất thấp, chỉ muốn thành công nhận được điểm đánh giá cấp A là được rồi và nhờ vậy mà hắn liền có thể thuận lợi lấy được tư cách tham gia thi đấu vòng tròn của học viện nửa năm sau. Đó chính là nước cờ quan trọng nhất để hắn trở thành Dũng Giả dự khuyết.
Ngoài ra, nếu hắn có thể mượn tập luyện thực chiến như một cơ hội để nghĩ ra cách khiến cho Caesar hủy bỏ quyết đấu thì đó cũng là kết quả rất tốt.
Tuy nhiên, Lâm Tiêu chỉ không muốn liên quan chút gì với Ma Tộc, với hung thủ giết người, với Tòa Thánh Ánh Sáng! Chọc tới đám người kia, hắn khỏi cần nghĩ đến cuộc sống yên bình hưởng thụ ăn chờ chết luôn! Nhất là khi bên cạnh có cô nàng Ma Vương ngực bự này!
Nếu như có thể thì thậm chí Lâm Tiêu còn muốn một cước đá Alea xuống xe, ném quả bom hẹn giờ này ở bên đường và mặc kệ ra sao. Tiếp tục cuộc sống người bình thường và sau đó nghĩ cách tìm một cô bạn gái bình thường... Đáng tiếc là hắn không làm được, bất kể là đá Alea xuống xe hay tìm một cô bạn gái bình thường, hắn đều không làm được.
Xe ngựa vẫn đi 'lộc cộc lộc cộc' tiến về phía trước.
Thời gian của cuộc hành trình trôi qua rất nhanh, ngày thứ 2, ngày thứ 3 và liên tục hai ngày đoàn xe không phải cuộc tập kích có quy mô lớn. Trong lòng đám học sinh cũng dần dần thả lỏng xuống.
Cuối cùng thì vào sẩm tối ngày thứ 3, đoàn xe đã đến được khu rừng Hắc Hồ. Tuy nhiên, không một ai ngờ tới rằng tới đây chỉ là yên bình trước bão táp mà thôi.
Mấy ngày trước, vùng phía nam khu rừng Hắc Hồ đã diễn ra một trận chiến sinh tử kịch liệt ——


 

 



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!