Chương 23: Tiên sinh X
Thành Neverwinter.
Sự kiện tập luyện thực chiến mà mọi người mong đợi đã lâu sắp diễn ra.
Hiện giờ các học sinh học viên Loran đang có một kỳ nghỉ trong khi thầy Worcester với những giáo vụ khác đều đang ở đây bận rộn đến mức 'sứt đầu mẻ trán' cho cuộc tập luyện thực chiến.
Đám học sinh của Khoa Ma Pháp đều là bảo bối và mặc dù mục đích chính của tập luyện thực chiến chính là để cho những bông hoa trong nhà kính này nếm thử một chút chiến trường tàn khốc, nhưng họ cũng không thể làm căng quá mức. Các biện pháp bảo vệ cơ bản nhất định phải thích hợp, hành lý, hỗ trợ đều phải chuẩn bị ổn thỏa.
Nhân mấy ngày nghỉ này, Lâm Tiêu cũng không nhàn rỗi và hắn mang Alea đi làm hai việc quan trọng ——
Việc thứ nhất, chính là điều tra lai lịch của Alea.
Alea bị nhét vào trong cái hộp rồi nhanh chóng đưa đến nhà hắn, chuyện này nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông suốt. Điều càng kỳ quái hơn chính là thẻ ký nhận còn bị người ta ngụy trang thành khế ước nô lệ giống như một kịch bản được viết sẵn vậy. Từ đầu đến cuối, Lâm Tiêu bị người ta cho vào tròng.
Rốt cuộc là ai làm? Cho dù không phải là vì Alea, vì bản thân thì Lâm Tiêu cũng phải điều tra ra thân phận bàn tay đen đằng sau hậu trường!
Sáng sớm, Lâm Tiêu kéo Alea đi đến chi nhánh của Lưu Vân Ma Vận ở thành Neverwinter. Trước tiên ở trung tâm lưu chuyển hàng hóa của Lưu Vân Ma Vận đảo một vòng và thử tìm kiếm xem có ai từng biết Alea hay từng trông thấy cô ấy hay không, nhưng không thu hoạch được gì cả. Nghĩ đến điều này, Lưu Vân Ma Vận quản lý nghiêm khắc công nhân và tuyệt đối không xảy ra trường hợp công nhân tự tiện mở hàng ra.
Chẳng biết phải làm sao, Lâm Tiêu chỉ có thể hỏi nhân viên quản lý.
"Lâm Tiêu đại nhân, ngài nói rằng mấy ngày trước mình nhận được một bưu kiện kỳ lạ? Xin hỏi, ngài có thể cung cấp số vận đơn được không?"
"Số vận đơn? Không có cái thứ này."
"Thẻ ký nhận thì sao?"
"Cũng không có."
"Vậy thì hộp chứa bưu kiện, ngài vẫn còn giữ chứ?"
"Ế... Cũng không có." Lâm Tiêu vô cùng buồn rầu.
Hắn không hề biết số vận đơn là cái gì cả, thẻ ký nhận mà hắn ký tên lên cũng biến thành quyển trục da dê trong nháy mắt và cái hộp lớn trông giống cái quan tài đó đã sớm biến thành một bãi bùn nhão rồi.
Bàn tay đen đằng sâu hậu trường —— Tạm thời gọi hắn bằng tiên sinh X là được rồi. Hiển nhiên là tiên sinh X hết sức cẩn thận tỉ mỉ và không để lại cho Lâm Tiêu bất kỳ đầu mối nào cả.
"Nếu không có những thứ đó, cũng không thể tra ra được sao?"
"Cũng không hẳn là vậy, nếu là hàng hóa của chúng tôi thì có lẽ sẽ lưu lại ghi chép. Xin ngài chờ một chút, tôi sẽ kêu người đi kiểm tra một chút."
Câu trả lời của nhân viên quản lý khiến cho Lâm Tiêu lại có hy vọng. Hắn nhớ đó là một cái hộp hình chữ nhật lớn giống như cái quan tài, hình dáng vô cùng kỳ lạ và chắc chắn đó là một món hàng lớn. Quả nhiên là dựa theo sự miêu tả của hắn thì nhân viên quản lý nhanh chóng tìm ra được ghi chép liên quan.
Dựa vào ghi chép cho thấy cái hộp này là vận đơn được mã hóa, có nghĩa là tất cả thông tin bao gồm người gửi lẫn món hàng bên trong đều bí ẩn. Nhân viên quản lý cũng chỉ có thể tra ra được số vận đơn này thực sự tồn tại, nhưng không có cách nào cung cấp thông tin hữu ích nào khác cho Lâm Tiêu.
"Có lẽ là chúng tôi đã gửi nhầm? Vô cùng xin lỗi, đã gây ra rắc rối cho ngài." Nhân viên quản lý đưa ra kết luận như vậy.
"Không sao, không gửi sai!" Lâm Tiêu một mực chối.
Hắn nhớ rất rõ ràng tên hắn được viết ở trên thẻ ký nhân —— "Lâm Tiêu đại nhân đáng kính, xin ngài ký tên, xác nhận nhận hàng" . Nếu là gửi sai thì trên thẻ nhận hàng không thể viết tên hắn trên đó được!
Tiên sinh X, người kia biết tên của Lâm Tiêu, cũng cố ý nhét Alea vào trong cái hộp và gửi cho hắn!
"Chẳng lẽ không có những manh mối khác sao?"
Trước sự tra hỏi của Lâm Tiêu, rốt cuộc nhân viên quản lý cũng tiết lộ một manh mối hữu dụng ——
Trước khi cái hộp này được đưa đến thành Neverwinter, nó từng ở lại thị trấn West Wind hai ngày!
Dựa theo tác phong trước sau như một của Lưu Vân Ma Vận, bưu kiện tuyệt đối không thể ở lại cùng một địa điểm thiết lập vượt quá một ngày. Nhất định là có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian này.
"Thị trấn West Wind... Cô có ấn tượng gì về thị trấn đó không?"
"Không có." Alea lắc đầu phủ nhận.
Cuộc điều tra lại rơi vào bế tắc lần nữa.
Thân phận tiên sinh X không rõ, mục đích không rõ và thị trấn West Wind là manh mối duy nhất của bọn họ. Nhưng cuộc tập luyện thực chiến sắp đến, bọn họ không có thời gian đi ra ngoài điều tra và chỉ có thể đợi sau này có thời gian mới giải quyết được.
Nhưng tin tốt là cuộc điều tra lần này cũng khiến cho Alea xua tan hoặc ít hoặc nhiều hoài nghi đối với Lâm Tiêu.
Ít nhất tiên sinh X 'hắc thủ' đứng sau hậu trường không phải là Lâm Tiêu, cô ấy cũng không cần đề phòng Lâm Tiêu quá nhiều nữa.
[hắc thủ: bàn tay gây tội ác ]
Cuộc điều tra đến đây là kết thúc và tiếp theo chính là việc quan trọng thứ hai ——
"Cái gì? Ngươi sẽ dẫn ta đi mua quần áo sao?" Alea kêu lên.
"Là một hầu gái, cô nhất định phải có một bộ trang phục hầu gái vừa người mới được. Bộ trước đó quá cũ rồi!"
"..."
Nhìn tên đàn ông nhân loại sắp bị hưng phấn làm mờ tâm trí, Alea không khỏi run lập cập. Trước đó Lâm Tiêu đã từng đồng ý với nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời làm hầu gái, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu hổ thẹn thùng đối với nàng nữa.
Tuy nhiên, tên đàn ông nhân loại dựa vào phần dưới cơ thể để suy nghĩ thật sự có thể tuân thủ cam kết sao? Lúc đầu Alea có hoài nghi, nhưng bây giờ cô hoài nghi sâu hơn!
Cô đang suy nghĩ xem có nên lấy mạng đổi mạng với cái tên háo sắc này hay không...
Bị cưỡng ép kéo đến một cửa hàng bán quần áo kỳ quái —— Theo như lời của Lâm Tiêu, đây là cửa hàng bán quần áo lớn nhất ở thành Neverwinter, tên là Lương Y Khố, rất nhiều loại quần áo có thể tìm được ở chỗ này và thậm chí có thể đặt làm theo yêu cầu!
"Thử bộ này một chút xem, đi nhanh!" Lâm Tiêu cầm tới một bộ quần áo mát mẻ tương tự như áo tắm hai mảnh và đưa cho Alea ở bên trong phòng thử đồ.
Alea mơ hò thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng thử đồ và sau đó cả người ngây ra.
Bên tai, đúng lúc âm thanh khen ngợi của Lâm Tiêu vang lên.
"Oa, hung khí đáng sợ quá, chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc sức mạnh của Ma Vương sao?"
"Biến thái! Bộ quần áo này... So với không mặc có gì khác biệt cơ chứ!" Alea đỏ mặt chạy trở về phòng thử đồ.
"Đương nhiên là có sự khác biệt rồi, sau khi mặc vào là có thể che kín ba điểm, không phải là 18+!" Lâm Tiêu nghiêm túc trả lời.
"Ngươi đang trêu đùa ta sao? Nhân loại đê tiện!"
"Đừng nóng, đổi sang bộ khác đi." Lâm Tiêu lại đưa một bộ trang phục công chúa lộng lẫy.
Alea đoạt lấy và vội vàng thay xong.
"Ồ, công chúa thân mến của tôi, mái tóc bạch kim nửa trong suốt của người quyến rũ mê người như vậy, khí chất cao quý của người làm tôi say đắm. Xin hỏi, kẻ hèn mọn này có thể hôn chân người được không?"
"Không được, con bọ đáng chết." Alea mang vẻ mặt đầy lạnh lùng.
"A a, tôi chỉ đùa một chút mà thôi. Bộ cuối cùng..."
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của Lâm Tiêu, Alea đổi lại bộ trang phục hầu gái kiểu mới mà Lâm Tiêu dày công lựa chọn.
Alea thay quần áo xong đi ra khỏi phòng thử đồ, cô đỏ mặt, một tay che ngực, một tay đè váy xuống và rất sợ mình chỉ sơ ý một chút sẽ để cho tên đại háo sắc Lâm Tiêu này chiếm được tiện nghi.
Màu sắc tổng thể của bộ trang phục hầu gái kiểu mới giống với màu bộ trước đó, đều là màu đen trắng đan xen làm chủ đạo, nhưng kiểu dáng thì một trời một vực ——
Sự thay đổi lớn nhất là một mảnh vải lớn bị khuyết ở trước ngực, thiết kế bao bọc ngực hoàn toàn ban đầu biến thành kiểu đường xẻ thấp đem sự quyến rũ kinh người mà vĩ đại của Alea thể hiện hết ra ngoài mà không giữ lại chút nào. Hơn nữa, ban đầu là váy dài đến đầu gối cũng biến thành váy rất ngắn, chân mang một đôi vớ trắng màu trắng dài đến đầu gối, làn da trắng hồng ẩn ẩn hiện hiện ra, bốn dây ruy băng nhỏ kéo dài hướng len trên và thẳng đến quần lót, làm nổi bật phía dưới váy ngắn, hình thành khu vực cực kỳ quyến rũ mê người và làm cho người ta có suy nghĩ sâu xa vô hạn!
"Đây mới là dáng vẻ mà hầu gái nên có à!" Lâm Tiêu dùng sắc bóp mũi để không cho máu chảy ra.
Hắn đột nhiên nghĩ đến câu danh ngôn kia.
Sự hấp dẫn, cũng là một trong những dịch vụ mà hầu gái cung cấp, không sảng khoái không thuê —— Người chuyển sinh, Lâm Tiêu.
"Biến thái!" Alea hung hăng mắng. "Cái bộ dạng này, làm sao ta ra ngoài được?"
"Tại sao không được?"
"Ta không phải là búp bê thỏa mãn dục vọng của ngươi! Không được, ta tuyệt đối không mặc bộ quần áo này đi ra ngoài!"
"Này này, không mặc đi ra ngoài sao... Nói cách khác, cô nguyện ý mặc ở nhà và chỉ mặc cho một mình tôi xem sao?"
"Ế... Không phải!" Alea cảm giác mình bị đùa giỡn một hồi.
"A a, Alea, chẳng lẽ cô yêu tôi sao? Không được, tôi là người cô là ma, sẽ không có kết quả đâu..."
"Nói, nói cái gì thế? Cái tên nhân loại đê tiện nhà người! Lại dám..."
"Hử? Cô gọi tôi là gì thế?"
"Đáng ghét... Chủ nhân! Ngươi hài lòng chưa?"
"Ừm, hài lòng rồi."
"Cái gì... A!"
Đang định chửi mấy câu, nhưng Alea đột nhiên phát hiện Lâm Tiêu ném một thứ về phía cô. Nhận lấy nó rồi nhìn một chút, đó là áo choàng trùm đầu màu xám tro thông thường.
Áo Burqa không có tay áo, rất dễ mặc, chỉ cần trùm lên đầu thì nó sẽ giống áo khoác ngoài và che hết cả người. Sau đó, nếu cài nút áo ở ở phía trước là có thể che giấu cả người ở trong áo Burqa.
"Chúng ta sẽ mặc nó cho cuộc tập luyện thực chiến ngày mai, làm như vậy có thể tránh thu hút sự chú ý một chút." Bản thân Lâm Tiêu cũng cầm lên một áo Burqa màu đen và mặc lên người.
Nhìn áo Burqa trước ngực, Alea hơi kinh ngạc. Đây là sự quan tâm của Lâm Tiêu dành cho nàng sao? Ban nãy ép buộc nàng mặc những bộ quần áo hở hang kia, chẳng lẽ chỉ là trêu đùa thôi sao?
Tên nhân loại này, có lẽ bản tính không hề xấu.
Vào lúc Alea đang suy nghĩ lung tung, lời kế tiếp của Lâm Tiêu khiến nàng hận không thể cho mình một cái tát.
"Nhưng mà bộ trang phục hầu gái nhất định phải mặc ở bên trong! Lúc chỉ có mỗi hai chúng ta, cô không được mặc áo Burqa và phải mặc trang phục hầu gái cho tôi ngắm!"
"Đồ biến thái đáng chết!"
Alea đã chuẩn bị tinh thần lấy mạng đổi mạng với hắn.
Vì vậy hai việc quan trong đều đã làm xong, cuộc tập luyện thực chiến ngày mai sắp bắt đầu và bọn họ cũng nên về nhà sớm chuẩn bị.
Hai người ra khỏi Lương Y Khố, trước mặt có một xe ngựa đột nhiên chạy qua và hất bụi đất lên bay mịt mù. Người đi trên đường hoảng hốt né tránh nhưng xe ngựa không có ý định giảm tốc độ mà càng chạy càng nhanh và biến mất ở cuối con phố trong nháy mắt.
"Ế, tại sao lại là xe ngựa của Tòa Thánh Ánh Sáng?"
Hai người kia cũng vừa mua quần áo xong và người mang dáng dấp lính đánh thuê thấp giọng nghị luận.
"Hai ngày nay xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các nơi của Tòa Thánh Ánh Sáng đều phái người đi đến phía nam, chẳng lẽ Ma Tộc lại đánh đến sao?"
"Không phải, chẳng lẽ chú không nghe gì sao? Hai tên lính chết ở thị trấn West Wind, đều chết rất thảm, tôi nghe nói một trong số đó thậm chí bị phanh thây nữa cơ!"
"Không phải tại một ngôi làng nhỏ ở phía nam thị trấn West Wind mấy ngày trước cũng chết mất mấy người sao? Chẳng có gì đặc biệt cả, có lẽ đó là do tên điên kia làm chứ?"
"Tên điên? Ha ha, nếu tui nói hung phải là kẻ điên và thậm chí không phải là nhân loại thì sao?"
"Không phải là nhân loại, chẳng lẽ là Ma Tộc? ... Nếu hung thủ là Ma Tộc, mấy ngày nay Tòa Thánh Ánh Sáng ban bố lệnh điều động khẩn cấp cũng là điều dễ hiểu! Bọn họ phái vị Thánh Nữ điện hạ kia đi, chính là vì bắt hung thủ sao?"
"Ha ha, ai biết được. Nhưng tôi rất tò mò, cho dù hung thủ là Ma Tộc, mức độ chú trọng của Tòa Thánh Ánh Sáng cũng hơi quá phóng đại, dường như đến ngay cả cấm quân thập tự cũng bị người đó điều đi!"
"Chú nói là, đội quân mạnh nhất của Tòa Thánh Ánh Sáng —— Cấm quân thập tự sao? Ông trời của tôi ơi..."
Cuộc nói chuyện của hai người họ thu hút sự chú ý của Lâm Tiêu.
Lệnh điều động khẩn cấp của Tòa Thánh Ánh Sáng cũng không khiến hắn hứng thú mà thứ hắn chú ý chính là sự kiện giết người ở trong miệng lính đánh thuê.
Thị trấn West Wind.
Lại là thị trấn West Wind, chẳng lẽ là sự trùng hợp sao? —— Bưu kiện chứa Alea đã từng mắc kẹt ở lại thị trấn West Wind hai ngày, bưu kiện mắc kẹt, cùng sự kiện giết người hàng loạt ở thị trấn West Wind, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?
"Này, cô..." Lâm Tiêu muốn hỏi Alea một chút, có lẽ Ma Vương đại nhân biết chút gì đó. Nhưng Alea không nghe thấy câu hỏi của hắn mà ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cuộc nói chuyện trên trời dưới đất của hai tay lính đánh thuê kia và dường như vô cùng quan tâm đến "hung thủ" mà bọn họ nói đến.