{"id":4} Chương 01 : Đừng nói với tôi đây là kết nghĩa đào viên

Chương 01 : Đừng nói với tôi đây là kết nghĩa đào viên


"Hả? Đây là cái gì?"

default.jpg

Trong khi tôi đang thu dọn tạp vật,tôi tình cờ tìm thấy một chiếc quạt lông.

Tuy rằng không biết nó đến từ đâu,tôi có thể cảm nhận được chiếc quạt này không bình thường từ việc nhìn vào các mảnh lông rải rác.

"Bố ~~ Đây là cái gì ạ ? Nó là một giải thưởng rút thăm may mắn hả ? ".Tôi để cái quạt ở ngoài hành lang.

"Ah ? Nó là cái gì nhỉ ? Bố cau mày khi ông tiếp tục nhìn vào kênh bóng đá trên truyền hình mà không thèm nhìn qua,"Không quan trọng nó là gì ! Nếu con có thời gian rảnh rỗi sao không đi học thay vào đó đi.Đừng quên con sẽ học ở một trường phổ thông năm tới và kết quả của con vẫn trên trung bình..."

Bố tiếp tục nói,nhưng tôi đã từ bỏ từ lâu.

Thực sự mà nói,làm sao lúc nào bố cũng trở nên dài dòng quá vậy ?

A?

Một cái gì đó đập vào mắt tôi.Tôi thấy thứ mà cái quạt có...Un?Tại sao lại có một mảnh giấy ở đây nhỉ ?

Mảnh giấy rất cũ và cảm thấy như nó sẽ tan rã nếu tôi chạm vào nó.

Tôi cẩn thận kéo nó ra.

"Vật,quy,nguyên chủ ?"

Chỉ những chữ viết bằng đại tự(chữ lớn) trên mảnh giấy.Tôi nhìn tiêu đề của giấy <Thái bình yêu thuật><Đệ thiên>

Cái gì thế này ?

....

default.jpg

Un,tại sao tôi cảm thấy ngất xỉu ?

Wu!

Đột nhiên ,tôi cảm thấy một cơn đau ngực .Cho tới khi tôi trực tiếp ngã xuống mặt đất,không thể di chuyển.

default.jpg

Haa,haa ,tôi không thể thở ra hơi.

Cuộc sống của tôi ,kết thúc tại đây.

Ngay sau đó ,sàn nhà biến mất và tôi lập tức rơi xuống.

Ah! ~~~~

default.jpg

"Tên ngốc nhà ngươi làm gì mà la hét thế !!!"

“Ouch.”

Một giọng nói và cảm giác đau đớn xuất hiện từ hư không kéo tôi trở về thực tại.

“Ah ...” Một cô gái cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt tôi khi tôi chậm rãi mở mắt ra .

Cô ta là ai ?

Tôi hỏi thật ta,và chạm vào ngực mình.Nhưng thật kỳ lạ ,nó không đau nữa.

"Ngươi không cần phải ngạc nhiên thế . Tại sao ngươi lại hành động rất bạo lực chỉ từ nhìn vào thông báo .".Cô gái dường như có cảm giác cô ấy nói quá nhiều khi nhìn thấy cái nhìn ngây thơ của tôi.Cô gãi sau gáy,bước tới và đưa tay tới gần "Có thể đứng dậy không ?"

“Ah ... Ah,vâng ,tôi có thể."Tôi cảm thấy thân thể có chút khó chịu,nhưng tôi vẫn có thể di chuyển được.

"Hừm,xem ra không có gì đáng ngại a." .Cô gái nhìn một cái lên người tôi,"mặc dù ngươi có ngắn một chút,nhưng cơ thể ngươi có vẻ khá mạnh mẽ he ."

Tôi không muốn gọi bị gọi là lùn bởi một con nhóc.

Tôi nghĩ vậy,khi nhìn vào cô bé.Cô ấy thấp hơn tôi ít nhất hai cái đầu,mái tóc đen dài thuôn mịn dừng lại ở vai,đôi mắt tràn đầy năng lượng màu xanh lục rất lớn rất có thần và cô bé đang mặc...Một cái áo dài(bố y) ? Có lẽ mặc quần áo cổ đại là một xu hướng cosplay gần đây...

Đợi đã...

Lại nói đây là nơi nào ?

Tôi nhìn xung quanh bốn phía và thấy rằng ở đây là một cái thôn nhỏ .Những người đang đi đều có khuôn mặt xa lại.Nơi này chắc chắn không phải là một phần của nhà tôi.

"Ah,con nhóc- Ouch !!”

"A,tiểu muội muội  —— đau quá! !"

Làm ơn đừng đá vào vào đầu gối ta được không ?

default.jpg

"Không được gọi ta là tiểu muội muội,ta đã 16 rồi đó."

"Này ~~~~—— đau quá! !"

Cũng không dẫm lên chân ta được không ?

"Rõ ràng nhìn ngươi khả nghi lắm..."

"Cô suy nghĩ quá rồi."

"Bỏ qua chuyện này đi, cô có thể nói cho ta đây là đâu không?"

“… Ha?”Khi nghe tôi nói xong ,cô ta nhón chân lên và dí tay vào trán tôi.Sau khi khuôn mặt cô đến gần một cách đột ngột,tôi đã không kịp phản ứng,"Ngươi có phải đang bị bệnh không ? Nơi này không phải là Trác Quận sao ?"

Trác Quận ? Nhà mình ở Trác Quận sao ?

“Và, và như vậy,” Tôi đẩy tay cô sang một bên,Trác Quận là nơi nào ? Và tại sao tôi lại cầm một cái quạt lông ...".

Quạt lông ?

“... Ah !!!! - Ouch !!”

"Tại sao ngươi luôn la hét vậy?"

Tôi không thèm trả lời, ngây người và nhìn chằm chằm vào cái quạt.

Mà nếu như không đoán sai, tôi đoán tám phần mười cũng là bởi vì này cây quạt này...Không thể nào là những lẽ thường nói nhưng không có khả năng khác.

Giấy ? Mảnh giấy đâu ?

“Oi,ngươi đang tìm kiếm cái gì vậy?"

Không còn?

Nói cách khác xảy ra chuyện gì? Tôi không thể quay về? Ông trời trêu đùa với tôi sao?

"Không thể nào !!! - Ouch!”

"Dừng la hét và bị sốc đi ! Đồ kì quặc !" Cô ấy kéo cổ áo tôi,"Để lại tất cả điều đó sang một bên ,nhìn thứ này trước."

"Tôi không có tâm trạng đâu..." Như đã nói,tôi thấy khuôn mặt cô gái đó biến thành vẻ mặt nghiêm trọng ,và không tiếp tục.

"Thông báo ?" Tôi lẩm bẩm và nhìn vào cái bảng phía trước.

Tôi hướng tầm mắt về hướng cô đang nhìn, nơi đó xác thực dán một thông báo.Đối với một số lý do,đó là tất cả trong các chữ cổ đại và tôi không biết quá nhiều.Nhưng có một số từ tôi có thể đọc ra.

—— U Châu Thái Thú Lưu Yên chiêu quân

A-lại? cảm giác quen thuộc là gì ...

"A, xin hỏi vị tiểu muội này —— cô nương tên gọi là gì?"

"Ta?"

"Ừm."

"Tại sao ngươi lại hỏi tên của ta một cách đột ngột như vậy ? Thật là một kẻ kì lạ...Nhưng nó không giống như cái gì đó mà ta không thể nói."Cô ấy thả tôi ra và vẫy tay khi cô nói trước khi giới thiệu bản thân .

Ta nuốt ngụm nước miếng gật gù, chỉ mong cô ta sẽ không nói ra cái tên tôi tưởng tượng.

"Ta tên Trương Phi, tự Dực Đức này này, ngươi đây có vẻ mặt gì hả, ta biết tên của ta không giống như là tên của một nữ nhân rồi."

default.jpg

Tôi đã hoàn toàn choáng váng , như tôi nhìn thấy cô gái đã tự gọi mình là “Trương Phi”.

“Không không không,”Không có vấn đề gì cả,vấn đề là: “... Trương Phi thực sự là một nữ nhân! -Ouch !!”

default.jpg

"Ngươi từ nơi nào nghe nói ta không phải nữ nhân ? Ai mà không biết ta là một nữ nhân trong bán kính 10 dặm hử ?!"

"Nhưng nhưng…"

Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi.

Nhìn vào bố cáo tôi đã có dự cảm không tốt nhưng tôi lại không mong đợi nó đến mức khó tin.Mặc dù sự khác biệt giới tính đã có ngay từ đầu.

Nhưng tôi thực sự là ở trong thời đại Tam Quốc.

“Oi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta ! Ngươi nghĩ thế nào về điều này..."

"Thứ này không quan trọng !!" Tôi không thời gian nghĩ tới cái nội dung đó."Ta nói cho ngươi biết,ta hiện tại không có thời gian để bận tâm về những gì U Châu Thái Thú kia viết ,tên đó ngược lại cũng sống lâu, đồng thời còn có thể bởi vì đứa con ngu xuẩn kia sẽ khuynh gia bại sản hết."

“Un? Làm thế nào mà ngươi biết những điều này ?"

Ah ... Tôi quên mất,tôi đã được dịch chuyển.Trong một tình huống như vậy, tôi nên cẩn thận hơn khi nói chuyện về những điều đã không xảy ra?

“... Cái,cái thứ này,ngươi có thể đi đến kết luận này sau khi suy nghĩ một chút phải không ?"

“Oh ~~~~”

Trương Phi thốt ra một tiếng thở dài của sự ngưỡng mộ.Nó thực sự là một trợ giúp lớn rằng cô không hỏi thêm.

"Vậy quên thông báo đi,đối với ngươi,ngươi có thể đi làm bất cứ điều gì ngươi muốn,ta–”

“Un un,Ngươi đang đến đầu quân hả ?"

“Ah?”Cách nói bất ngờ của cô khiến tôi không thể nói chuyện được một lúc trước khi tôi điên cuồng vẫy tay,Không, ý của tôi là —— "

Tôi phải từ chối.

"Được, ngươi thật là người tầm nhìn xa trông rộng ha.Dù ngươi là một tên lập dị,ngươi có vẻ rất lợi hại đó.".Khi cô ấy kết thúc,cô ấy nhón chân lên vỗ vỗ bờ vai của tôi và tiếp tục nói bằng một giọng nghiêm túc,"Ta thích ngươi,quyết đinh rồi.Từ giờ trở đi,ta sẽ theo ngươi XXX."

"A? Không được "

Không được,tôi phải giải thích rõ ràng..

"Nghe tôi này.",tôi đẩy tay cô ra và nắm lấy bờ vai của cô, thật lòng nhìn cô trong mắt

“Thực ra - Ouch!”

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cô ấy có một chút bối rối khi rút tay lại, trên mặt hơi ửng hồng.

default.jpg

"Tôi cho cô biết!" Sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn và giọng tôi trở nên lớn." Tôi nói với cô rồi,tôi chỉ muốn về nhà thôi và không có gì khác !"

“Oi ~~~~~”Một người dân làng từ phía sau kêu lên: “Mẹ huynh không xong rồi !!"

“Ah?”

Mẹ ư !

"Ồ,hóa ra là vậy.".Cô ấy một mặt hiểu rõ như thể cô hiểu ý định của tôi ,"Chúng ta hãy nhanh chóng quay trở lại,ta sẽ đi cùng với ngươi !"

“...”

Không có cách nào tôi sẽ giải thích cho qua chuyện này !

default.jpg

Sau khi trở về nhà tôi,hay đúng hơn là mẹ Lưu Bị đang nằm ở đó chờ chết .Mặc dù tôi thực sự muốn giải thích về bản thân,nhưng tôi cảm thấy tốt hơn là không nói những điều như vậy đối với một người bà lão đang ở trước cửa tử thần.

Sau khi mẹ nói tất cả những gì bà muốn,bà đưa tay.Đúng ra tôi nên khóc nhưng với một người bà lão mà tôi gặp lần đầu tiên,tôi không thể ép nước mắt trào ra như vậy.Tất cả tôi có thể làm là hiển thị nỗi buồn của tôi trên mặt khi tôi bước ra khỏi nhà.

"Ngươi thật sự rất tốt bụng huh."

A?

Tôi nhìn lại và thấy Trương Phi đi theo tôi.

"Bây giờ ta đã hiểu tại sao ngươi lại muốn đi về nhà ,ngươi thực sự đúng là một đứa con hiếu thảo.".Trên mặt của cô chất đầy ôn nhu .

"Trên thực tế đó không phải là những gì tôi muốn nói:" Nhưng tôi không biết làm thế nào để nói lên sự thật vào lúc này.

"Có thể hiện tại lão nương cũng đã mất,ngươi cũng không nên có bất kỳ nỗi lo lắng."

Những lo lắng huh ~ tôi hiểu rõ về  về hoàn cảnh hiện tại của tôi.

Tôi ngồi xổm ở bãi cổ trên tảng đá,và nhìn chằm chằm vào quạt lông ngẩn người ra.

"... Cô có thể tin được không? Tôi thậm chí không biết rằng lão nương ấy."

“Haha,ta hiểu rồi,đã quên cũng tốt.".Cô ấy thực sự rất giỏi bẻ cong lời nói của tôi "Xin hỏi ngài tôn, tôn tính đại danh."

Không quen mà nói liền không cần vẻ nho nhã rồi.

“Hai~~~~” Tôi thở dài một hơi vì tôi chỉ biết nó sẽ diễn ra như thế.Vì vậy,tôi đã quyết định sẽ để nó lại một chút,Có lẽ lúc nãy tôi nói ,'Tên tôi là Lưu Bị ,Lưu Huyền Đức' Nhưng thực sự tôi không phải,tên tôi là -”

... A-re? Lần nữa tên tôi là gì ?

“Oh ~Lưu Bị huh~~~~ Quả là một cái tên rất hay."

"Không, tôi tên —— "

Xảy ra chuyện gì thế ? Tại sao hai chữ "Lưu Bị" xuất hiện trong tâm trí tôi khi tôi không phải là Lưu Bị ?Đây là cái gì, thao túng ký ức sao?

"Lưu Huyền Đức phải không ?"

"“... Hãy quên nó đi,cứ gọi tôi bằng bất cứ tên nào cô muốn."

Tôi đã từ bỏ và chấp nhận nó.

Trong một tình huống như vậy, đã có không cần phải nói quá nhiều về những thứ không cần thiết.

"Được, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Huyền Đức,và ngươi cũng có thể gọi ta là Dực Đức."Cô gái kia cười nói ,"Đi, đi tiệm rượu uống một chén, chậm rãi tán gẫu về kế hoạch vĩ đại của chúng ta từ bây giờ."

Nói xong, cô ta  liền lôi tay áo tôi đi.

default.jpg

Tôi không có ý định tham gia vào bất kỳ kế hoạch lớn nào cả.Chuyện như vậy xin đừng nên dính dáng đến tôi nữa.

Tuy rằng muốn nói, nhưng cũng không nói ra được. Tại sao? Bởi vì tôi là Lưu Bị sao ?

"Ông chủ, thêm một bầu rượu" Dực Đức hét lên bằng một giọng khủng khiếp ồn ào khi cô bước vào. Sau đó, cô tìm thấy một cái bàn và ngồi xuống.

“Được rồi ~~”

Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị liền đem rượu bưng đến trên bàn.

“Tôi không uống rượu.”

“Ma ma ma, chỉ một ngụm thôi.”

“Oh…Thật nhạt nhẽo!"

Cái này mùi vị không phải là bình thường làm từ rượu gạo được sử dụng để nấu cá sao?

“Oh ~~xem ra ngươi còn là một tên với khẩu vị năng ,ha.~~~" Dực Đức uống thả cửa một chén đại."."Chờ sau này đi tới Từ Châu hoặc là Thành Đô, rượu ở đó khá hơn một chút."

Mà, rượu nơi này uống một chút cũng không sao.

Có điều hiện tại không phải lúc để uống rượu.

Nhưng bây giờ không phải là thời gian cho tôi phải suy nghĩ về việc này.

Tôi nhìn chung quanh, tìm kiếm một đại hán mặt đỏ cao 2 mét.Nếu như tôi đoán không nhầm, nơi này chính là cảnh tượng đó, Quan Vũ nên đến rồi đi. Để ngăn chặn sự việc này càng ngày càng tiến triển hơn nữa,tôi phải tận lực tránh người kia.Nhưng tôi đã không nhìn thấy anh ta...

Trước mắt thổi qua chòm tóc màu đỏ,và đi qua mũi tôi.

"Ah ... Ah ... Achoo !!"

Tôi hắt hơi bất ngờ, có lẽ vì sự kích thích từ mái tóc màu đỏ

"Này, cái người ngồi ở phía sau kia! Mái tóc của ngươi đang gây rắc rối đây."Dực Đức thấy thế có chút không vui, vừa nhìn liền biết là người thẳng thắn.

“Ah? Ồ, xin lỗi, tóc của tôi có dài một chút."Giọng của một cô gái đến từ phía sau.

"A, không có chuyện gì không có chuyện gì." Tôi quay đầu lại và xua tay.

default.jpg

Người này cao bằng tôi,có mái tóc rất dài, và nó thậm chí còn một màu đỏ rất hiếm.Con mắt màu bạc lấp lánh có thần, nhưng không mang theo cười, xem ra trông giống một người cực kỳ chính trực.

"Xem ngươi dáng dấp này không phải người địa phương đi." Dực Đức tựa hồ cũng là thoáng nhìn tóc, liền hỏi.

"A, xác thực không phải.Tôi là từ phương bắc đến." Cô gái kia nói rằng, ""Hôm nay vào thành thấy có thông báo chiêu quân, liền muốn đi ứng tuyển."

"A? Nói như vậy, nữ nhân có thể tòng quân sao?"

Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất quan trọng.

“Tại sao không?” Cô gái đó nhìn tôi như thể tôi là một người lạc hậu và cổ xưa, “Nữ nhân đã có vị thế bình đẳng với nam nhân kể từ khi triều đại nhà Thương.”

(TL: Đó là năm 1600 trước Công nguyên bằng cách này, và không giống như Nhật Bản trong đó có thời gian dài trong lịch sử hợp nam và nữ đều bình đẳng trong tình trạng, Trung Quốc luôn luôn là phần lớn nam giới thống trị.)

“...”

Nếu như tôi nhớ không lầm, các phong trào nữ quyền thế kỷ 19 bắt đầu ở các nước phương Tây đã cho họ vị thế bình đẳng...Maa, nó không giống như những người này sẽ biết.

"Này, ngươi bằng không theo chúng ta đi."Dực Đức hỏi cô gái,“Tên này trông ngớ ngẩn thế thôi,nhưng hắn rất có tầm nhìn đấy~~~hắn đã dự đoán rằng cái U Châu này chắc chắn sẽ binh bại."

"Ồ ~~~ xin hỏi tôn tính đại danh."

"Tôi là…"

Ah !! Tôi thực sự đã quên tên thật của mình.

"Hắn gọi là Lưu Bị, ngươi có thể chỉ gọi hắn là Huyền Đức.Còn ngươi ?"

Tại sao ngươi thay ta nói chứ ?

"A, tôi còn chưa tự mình giới thiệu.Thất lễ." Tôi xin lỗi.”Cô ấy đứng thẳng dậy và nói:"Tên tôi là Quan Vũ tự là Vân Trường,gọi tôi là Vân Trường cũng được."

“...”

Ah? !!

"Ngươi... Ngươi là Quan Vân Trường? !"

"Là ta, có vấn đề gì không?"

"Có thể... Không, không có vấn đề."

Trương Phi đã là một cô gái,có Quan Vũ là một cô gái cũng không phải là quá kì lạ.

"“Haa,hắn thực sự khá kì lạ huh ."Quan Vũ nhìn tôi muốn nói lại thôi, liền đột nhiên nổi lên lông mày nói rằng.

"Ngươi nói đi."

Hai người bọn họ tán thành gật gật đầu.

Đó không phải là tôi kì lạ,đó là do thế giới này !

Tôi không nghĩ tới Quan Vũ cũng là một cô gái,bây giờ câu chuyện sẽ -

"Được, chúng ta kết nghĩa đi."

"Làm thế nào mà nó phát triển nhanh như vậy? !"

"Không có chút nào nhanh, chậm nữa và cuộc chiến sẽ kết thúc ! Làm thế nào để chúng ta có thể đền đáp cho triều đình ?"

"Hừm, tôi cũng tán thành quan điểm của Dực Đức."

Vân Trường ở một bên gật gật đầu.

"Nói như vậy mà cô cứ thế tham gia sao ?"

"Maa, đi nơi nào đều là đi tòng quân, không bằng đi cùng với mấy người cùng chung chí hướng   .Sẽ không phải tốt hơn nhiều sao."

Cùng chung chí hướng... Lại nói chúng ta không phải mới nói thêm mấy câu trước cái hắt xì sao ?

Liền như vậy, tôi đã được nửa kéo nửa đẩy và ba chúng tôi đi tới nhà Trương Phi.

Căn cứ tuổi tác, Dực Đức nhỏ nhất, tôi cùng Vân Trường tuy rằng cùng tuổi, nhưng tôi hơn cô ấy một tháng,, vì lẽ đó tôi là lớn nhất.

"Huyền Đức là Đại ca,Vân Trường là Nhị muội và em là Tam muội."

Nghe thật khó chịu.

Sau khi chúng tôi đã thề lời thề của chúng tôi và chuẩn bị bàn thờ, chúng tôi thắp nhang.

"Lại nói chúng ta bái ai vậy?" Dực Đức hỏi.

"Nói như vậy không nên bái Quan Công sao?" Ta đề nghị.

"Bái ta làm gì? !" Tự nhiên Vân Trường cười khổ phản đối.

"Vậy thì bái cái này đi." Tôi đã từ bỏ và đặt quạt trên bàn thờ,"Nhờ vào thứ này mà tôi đang ở một nơi xa lạ như ở đây."

"Há, vậy thì nó "

"Ừm."

Hai người họ dường như không quan tâm,tất cả họ chỉ cảm thấy bái cái gì cũng không quan trọng.

Hai~~~Mặc dù tôi rất hạnh phúc khi có 2 người đẹp ở bên tôi,nhưng tôi thực sựu không thể "phấn khởi" lên được.

Với nội tâm mang cảm giác khó chịu bên trong,tôi tiếp tục bái xong thiên địa, sau đó lại là hai bái, tổng cộng ba bái.

default.jpg


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!