Chương 05: Giới hạn tài năng
Ngày hôm sau, tôi thức dậy bên trong một căn phòng ở một nhà trọ rẻ tiền, được tính giá cho hai người và không được bao ăn.
Căn nhà chật hẹp này có các phòng được ngăn cách thủ công với những tấm gỗ mỏng dính… đã vậy còn không có cửa ra vào, nên bất kỳ ai cũng thể dễ dàng nhìn trộm vào phòng nhau từ phía hành lang.
Đánh giá từ góc độ an ninh, thiết kế của nơi này chỉ khiến tôi thắc mắc, liệu họ có đang cố gây gổ với mọi người hay không nữa.
Không cần phải nói, vì tôi chắc chắn sẽ nghe thấy mọi thứ đang diễn ra ở mấy cái phòng bên cạnh.
Tôi đã không tài nào ngủ nổi, bởi tiếng ngáy kêu tai phía phòng bên phải và tiếng rên dâm dục của một gái ngành ở phòng bên trái.
Điều cứu rỗi duy nhất với tôi là mùa xuân đã gõ cửa.
Sống trong căn phòng đó vào mùa đông chắc tôi sẽ đóng băng đến chết mất.
Tôi cau có bởi cách mình phải thức dậy không mấy dễ chịu vào buổi sáng.
Tất nhiên, tôi vốn không hề có ý định chuyển đến đây.
Vừa mới tối qua, tôi còn đang ở quán trọ quen thuộc mà bang hội đề xuất. Nó nhỏ nhưng sạch sẽ và thoải mái, nơi đó được điều hành bởi một người chủ chất phác với con gái ảnh năng nổ và nhiệt tình.
Khi bị đuổi khỏi bang, tôi có nhờ chủ nhà trọ đó đợi cho đến tháng sau mới thu tiền nhà.
Bản thân tôi đã là khách quen của nhà trọ này trong nhiều năm, và mỗi khi tôi hỏi ghi nợ thức ăn và tiền thuê nhà, họ cũng chưa từng thể hiện bất kỳ thái độ cáu giận nào với tôi.
Đó là lý do vì sao tôi nghĩ lần này cũng sẽ như vậy, nhưng…
“Chúng tôi không cho người không phải mạo hiểm giả thuê!!”
Và rồi, anh ta cho tôi xơi một cú đấm và quẳng tôi ra khỏi phòng.
Chủ nhà trọ đã phát hiện ra việc bang hội trục xuất tôi. Có lẽ bang hội đã báo cho anh ta biết.
Về phía cô con gái, người đã đối xử rất tốt với tôi cho đến thời điểm hiện tại, đã nói với tôi giọng điệu vui mừng.
“Cảm ơn vì đã ủng hộ cho đến tận ngày hôm nay! Lần sau có đến nữa, thì nhớ boa cho người ta đấy!”
Hiển nhiên là chỉ mình tôi thấy ấm cúng ở cái xó xỉnh này. Với họ, ngoài là một thằng khách hàng kẹt xỉ không bao giờ bo cho nhân viên, và có sở thích ghi giấy nợ ra, thì tôi chẳng là cái thá gì.
Vậy mà tôi đã quý mến và liên tục sử dụng dịch vụ của họ nữa chứ, tôi đúng là một thằng hề mà.
Có thể tôi mới là người có lỗi. Không, chính tôi mới là người đã sai. Tôi biết điều đó chứ.
Nhưng ngay cả vậy, tại sao mọi người cứ nhìn tôi như thể nhìn một thứ rác rưởi vậy.
Điều này lại làm tôi gợi nhớ đến ánh mắt của cô tiếp tân và con gái chủ trọ khi họ nhìn tôi.
Trong cơn nóng giận, tôi đang định đấm vào bức tường… hoặc đã cố để đấm vào, nhưng nhanh chóng, tôi kiềm chế lại bản thân. Vì nhiều khả năng tôi sẽ phá tung cái tường mỏng manh này khi tương cú đấm.
Làm thế thì sẽ phải trả một khoản bồi thường gấp 10 lần phí chỗ ở cho việc sửa chữa.
Đó sẽ là một cách ngu ngốc để hoang phí số tiền ít ỏi còn lại tôi đang có.
“…Vấn đề bắt nguồn từ đây.”
Tôi đếm số tiền còn lại đó.
Chắt từng xu bạc và xu đồng mà tôi để lại, có vẻ như đủ sống cho khoảng một tháng.
Tuy nhiên, điều đó chỉ xảy ra, khi và chỉ khi tôi ăn uống và ở quán trọ rẻ bèo nhất. Dẫu cho sẽ không phải lo ngày mai mình chết, nhưng điều cấp bách cần làm vẫn là cải thiện tình hình hiện tại.
Nếu tôi không kén cá chọn canh, thì vẫn có những công việc như làm sạch cống, nghề xây dựng nguy hiểm với các bức tường cho lâu đài, và có rất nhiều công việc như vậy ở ngoài kia… Nhưng, tôi không muốn làm những công việc như vậy.
Tôi sẽ chẳng bao giờ mạnh mẽ lên được, nếu cứ chú trọng vào việc kiếm tiền theo cách như thế. Và tôi cũng không chấp nhận điều đó.
Phải rồi. Chẳng có luật lệ nào cấm người không phải mạo hiểm giả, không được săn lùng quái vật hay giúp đỡ người dân cả.
Nếu tôi tiếp tục đi hái thảo dược mỗi ngày, tôi có thể bán nó thẳng cho dược sĩ, hoặc tới thẳng các cửa hàng mà không phải trung gian qua bang hội.
Nếu không phải qua tay bang hội, tôi có thể dễ dàng ăn gian về giá cả, và ít ra nó còn hơn đi dọn máng xối với cống rãnh.
Thông thường, những kẻ hành động không có sự ràng buộc với bang hội sẽ được gọi là “ mạo hiểm giả lạc lối” – được xem như khá giống với lưu manh và lũ vô công rồi nghề.
Tôi biết điều đó, nhưng với tôi thì nó không quan trọng. Nghe có vẻ khá thú vị khi tự tạo dựng tên tuổi của bản thân như một kẻ “lạc lối” đấy chứ. Cô tiếp tân đó và đứa con gái của chủ nhà trọ, chắc chắn sẽ hối hận về những gì mình đã làm thôi.
Với lối suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình phấn chấn hơn nhiều trước việc bị đuổi khỏi bang hội, vì việc đó cứ như một nút cài áo cổ không thể gỡ ra được vậy.
Ngay từ đầu, mối quan hệ của tôi với bang hội đã vốn tồi tệ rồi.
Tôi biết chuyện những mạo hiểm giả và các nhân viên tiếp tân, nói xấu sau lưng và gọi tôi là một con “ký sinh trùng”.
Hãy coi như đây là một cơ hội tốt để cắt đứt quan hệ với lũ người đó.
Tôi hắng giọng.
Rồi thở dài.
Tôi buộc bản thân mình chỉ như đang cố muốn thoát khỏi thực tại.
Nhưng không có nghĩa là tôi để yên việc mình bị gọi là một con ký sinh trùng.
“『hiển thị level』”
Tôi dùng ma thuật để làm hiện cấp độ của bản thân.
Giá trị số ở đó là một giá trị không bao giờ đổi, số 『1』.
Bất kể tôi có chăm chỉ luyện tập đến đâu, bất kể bao nhiêu trận chiến đã trải qua đi chăng nữa, tôi vẫn chưa bao giờ lên cấp.
Khi nhìn vào hằng số đó như nhìn vào con số đã bị nguyền rủa, tôi đột nhiên cảm thấy cay đắng.
◆◆◆
Cấp độ của con người thể hiện tài năng lớn nhất của họ. Cấp độ của bạn tỷ lệ thuận với sức mạnh bạn có.
Nếu giả sử cấp độ 1 có giá trị sức mạnh là 10, thì cấp độ 2 sẽ là 20, 3 là 30 và cứ như vậy.
Thông thường, một mạo hiểm giả không thể vượt qua cấp 1, sẽ chỉ làm vướng chân những người khác.
Tôi biết, vì tôi đã đánh mất những người bạn đồng hành mà tôi từng có trong quá khứ, cũng bởi cấp độ chênh lệch giữa chúng tôi là quá lớn…
Nói trắng ra, tôi đã bị đuổi khỏi nhóm.
Như cách tôi bị thằng em trai và hôn thê của mình bỏ lại ở đảo quê hương, tôi cũng bị những người bạn ở đây bỏ rơi theo cách như vậy.
Mỗi người lại có ý kiến riêng về cách lên cấp, nhưng nếu hỏi những người chỉ biết có đánh đấm, thì họ sẽ nói yếu tố quan trọng nhất đó là “luôn chiến đấu với kẻ mạnh hơn mình”
Ngay cả khi có tiêu diệt hàng trăm con quái mà mình sẽ chắc thắng, thì bạn cũng sẽ chẳng bao giờ lên cấp được.
Nói theo cách khác, kẻ yếu có rất nhiều cơ hội để thăng tiến.
Người có cấp độ 1 sẽ lên cấp dễ dàng hơn rất nhiều so với người có cấp độ cao hơn.
Lý thuyết là vậy, nhưng dù ở sống hòn đảo hay ở thành phố này, tôi vẫn chẳng thể lên cấp.
Nói cho ai nghe đi chăng nữa thì họ cũng thấy kỳ lạ, nhưng thực ra, có một lý thuyết giải thích về hiện tượng này.
Giới hạn tài năng.
Con người có một giới hạn nhất định của mình. Vị thánh kiếm đã phong ấn quỷ vương 300 năm về trước hình như đã đạt đến cấp 99, và ông ấy không thể vượt qua con số đó.
Nếu ngay cả với thánh kiếm còn có giới hạn, thì những người khác cũng sẽ tương tự. Và cũng như việc mỗi người có một ý kiến khác nhau về cách tăng cấp, họ cũng sẽ có những giới hạn riêng của mình.
….Nếu đó là sự thật, thì cũng chẳng lấy làm lạ khi có người có định mức giới hạn là 1.
◆◆◆
Có một giới hạn tài năng là không thể lên cấp khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa tôi tuyệt vọng.
Lý thuyết về tài năng giới hạn chưa từng được chứng minh.
Hiện tại, có ma thuật cho phép bạn kiểm tra cấp độ của mình. Và dường như người có khả năng niệm phép cao hơn, có thể nhìn được thấy nhiều lượng thông tin hơn với số phép thuật đó. Nhưng ngay cả có chuyện như vậy, thì sự tồn tại của cái gọi là “giới hạn tài năng” vẫn chưa được kiểm chứng.
Không ai khẳng định nguyên nhân khiến tôi không thể lên cấp, là do giới hạn tài năng hay do không đủ kinh nghiệm, hay do bất kể thứ gì.
Hồi còn ở hòn đảo, những người không hoàn thành buổi lễ thử thách sẽ không được phép tham gia vào thực chiến.
Đó là lý do vì sao, nếu tôi tham gia vào một trận chiến thật sự, tôi sẽ được lên cấp. Hồi đó, tôi cứ đinh ninh là như vậy.
Té ra, thực tế nó tàn nhẫn.
Dù tôi đã đánh bại không biết bao nhiêu là quái vật, giết rất nhiều những tên cướp, tôi vẫn không lên cấp.
Mặc dù tôi và tổ đội cũ đã chiến đấu cùng một kẻ thù, làm cùng một nhiệm vụ, ăn cùng một bữa, nhưng người tăng cấp nhanh chóng vẫn chỉ có họ.
Thứ duy nhất thay đổi giữa chúng tôi, đó là khoảng cách dần hình thành trong mối quan hệ.
Vì cấp độ là thông tin cá nhân rất quan trọng của một người, nên người ta sẽ không dễ dàng chia sẻ thông tin đó cho bạn đồng hành của mình. Tuy nhiên, những người đồng hành cũ của tôi, vốn là những người thành thật, nên họ đều tiết lộ điều đó cho nhau biết.
Khi làm thế, đứa nào không muốn cho ai xem cấp độ của mình, sẽ là đứa nổi bật trong cả đám.
Tôi bị ám ảnh bởi sự thật rằng, nếu cứ hành xử như vậy, họ sẽ nghi ngờ tôi. Nên tôi đã chọn ra một ngày và thú nhận với tất cả thành viên trong nhóm.
Tôi đã có một mối quan hệ tốt đẹp với các thành viên đó, thậm chí còn gọi trưởng nhóm là bạn.
Đó là vì sao, tôi nghĩ sẽ có khả năng họ cảm thông với mình.
…Nhưng những gì tôi nhận lại, là những lời vu khống như sát muối vào lòng. Tôi bị gọi thẳng mặt là một kẻ lừa đảo, và rồi, họ sút tôi ra khỏi nhóm.
Sau đó, mọi thành viên đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh rẻ và gán cho tôi cái biệt danh “ký sinh trùng”. Tôi dám chắc việc người ta gọi tôi như vậy, bắt nguồn từ các thành viên trong cái nhóm này.
Một mạo hiểm giả cấp thấp có hành vi che giấu cấp độ của mình, để tham gia vào một nhóm cấp cao, thì hành động đó sẽ bị gọi là “ký sinh trùng”. Nó là thứ gì đó đã được tất cả mọi người tán thành. Trường hợp nào sử dụng với mục đích xấu, sẽ là phạm tội và có thể bị bang hội trừng phạt.
Tôi không bị trừng phạt vào thời điểm đó, nhưng tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi, giống như nhìn một kẻ tội phạm.
Do tin tức tai tiếng về tôi là một kẻ ăn bám cấp 1 lan rộng, nên mọi người hầu hết đều cho rằng, cấp 1 cũng là giới hạn tài năng mà tôi có thể đạt được.
Đó là câu chuyện của 4 năm rưỡi về trước.
Kể từ đó, tôi chỉ hành động một mình. Không một nhóm nào muốn một “ký sinh trùng” cấp 1 đứng trong tổ đội của mình cả.
Cũng có giới hạn trong việc lựa chọn nhiệm vụ mà tôi có thể làm một mình.
Tôi không còn đủ khả năng để mua các trang bị và vũ khí mình cần nữa. Và cũng vì thế, càng ngày càng ít nhiệm vụ tôi có thể làm.
Và rồi, ba năm trước, tôi chính thức tự làm mình rớt hạng từ chín xuống mười, để có thể giảm bớt phí hoa hồng mà tôi phải trả cho bang hội.
Trước đó, tôi đã ở lại hạng 9 trong khoảng 1 năm rưỡi là bởi, tôi nghĩ mình có thể dễ dàng tự thành lập một tổ đội bao gồm các mạo hiểm giả hạng 9. Đồng thời, cũng là vì danh dự của tôi nữa.
Nhưng tôi không đủ khả năng để cứng đầu như 3 năm về trước.
Nếu tôi hạ cấp xuống hạng 10, thì số nhiệm vụ tôi có thể làm sẽ bị thu hẹp, nhưng số nhiệm vụ tôi có thể tự hành động một mình ở hạng chín, cũng gần như thuộc hạng 10, nó cũng như nhau cả, nên cũng chẳng thành vấn đề.
Kể từ sau đó, tôi không thể kiếm đủ kinh nghiệm hay tiền bạc để lên lại hạng chín nữa. Và rồi tôi ở đây, bị bang hội đá ngày hôm qua.
Tình huống hiện tại của tôi là như vậy đấy.
-OoO-
Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re