Chương 15: Cáo trạng tội ác


Chương 15: Cáo trạng tội ác

Ngày kế tiếp sau khi mặt trời mọc, tôi đang ngồi bên trong phòng của bang hội mạo hiểm giả.

Về chuyện ngày hôm qua… Chà, cuối cùng tôi đã chọc giận chủ nhà thổ khi khiến gái của người ta kiệt sức.

Tôi đã bồi thường cho ả gái điếm đó và chủ nhà thổ một số tiền coi như là xin lỗi cũng như để ổn thỏa mọi việc.

Cô ta ở trong tình trạng kiệt quệ vì tôi đã ăn mòn linh hồn của cổ, nhưng đúng như tôi đã nghĩ khi cô ta không hề nhận ra điều đó. Thôi thì, đó cũng là điều hiển nhiên thôi.

Và cũng là hiển nhiên khi tôi bị chủ nhà chứa cho vào danh sách đen. Cơ mà tôi thực sự hài lòng về những chuyện đã xảy ra, chỉ là suýt vô tình trở thành kẻ giết người thôi…

Đó là lý do tôi cảm thấy mệt mỏi khi công việc nghiêm túc thậm chí đã bắt đầu, nhưng kể từ bây giờ nó mới chính thức vào cuộc.

Tôi chỉnh người lại ngay ngắn và mặt đối mặt với tiếp tân và những thành viên trong 『Falcon Sword』.

◆◆◆

“…So,Sora-sama, ngài không có ý định rút lại lời cáo buộc 『Falcon Sword』đã cố tình tấn công ngài sao?”

“Ta đã nói rõ ràng rồi. Cô có hỏi ta thêm bao nhiều lần nữa thì ta cũng sẽ nói y như vậy thôi.”

Tôi cười khẩy trước những lời người tiếp tân nói, rồi chỉ thẳng về phía bốn kẻ đang ngồi ở phía kia, bên cạnh chiếc bàn lớn.

“『Falcon Sword』dùng ta làm mồi nhử để tự cứu lấy chính bọn chúng. Thậm chí còn cố tình dùng phép làm ta xém chết! Ta sẽ không rút lời khai này lại đâu. Tại sao cô muốn ta rút lại chúng? Trong khi bọn họ còn chẳng phủ nhận nó."

"Đúng là vậy, nhưng giữa hai câu chuyện không có sự nhất quán, nên sẽ cần có cuộc điều tra về việc này.”

“Vậy cứ xác nhận sự thật đi. Chứ cớ gì phải bảo ta rút lại lời cáo buộc cho các người điều tra.”

Người tiếp tân sau đó im lặng.

Nhân tiện thì vị tiếp tân này cũng chính là cô gái với mái tóc tết đã thông báo trục xuất tôi hồi trước.

Sau khi cô ta câm chặt miệng, Larz là người tiếp theo mở lời.

“…Sora.”

“Gì?”

“Miro thực sự đã dùng ma thuật lên cậu ư? Tôi không thể tin chuyện đó được.”

Hắn hoài nghi nhìn tôi.

Vào thời điểm Ruồi vương tấn công, cậu ta đã ngất và được Iria, chiến binh linh mục của họ cõng đi. Do đó, cậu ta không tận mắt chứng kiến.

Tôi khẽ nhún vai đáp lại.

“Không quan trọng cậu có tin tôi hay không. Hơn nữa, người đáng số được hỏi câu đó trước, không phải là tôi đâu.”

“Miro có thừa nhận mình đã dùng phép. Nhưng cô ấy nói mình không cố tình bắn vào cậu. Chỉ là tên bay đạn lạc khi cô ấy dùng phép lên Ruồi vương và không may dính cậu thôi, không phải sao?”

Tôi bật cười sau khi nghe điều đó.

“Phụt- puhahahaha! Không may?! Đúng như mong đợi từ thủ lĩnh nhóm hạng C, đáp trả hay lắm!”

Mặt Larz đỏ rực khi tôi vỗ tay bôm bốp cười lớn. Miroslav và Iria ngồi cạnh cậu ta đều chĩa ánh mắt sắc bén lườm nguýt tôi, nhưng cũng bị tôi cười thẳng vào mặt.

“Vậy có câu hỏi dành cho cậu đây, thưa thủ lĩnh -sama. Thời điểm đó, các cậu đang bị Ruồi vương đuổi. Và tôi thì đang đứng ở cùng vị trí các cậu chạy tới.”

Từ góc nhìn của Miroslav, con quái vật ở sau cô ta còn tôi thì ở phía trước.

“Ở vị trí như vậy, làm thế nào mà phép thuật không may đó lại bắn trúng tôi được? Chả lẽ cô ta lại vô tình bắn phép ra đằng sau lại thành ra đằng trước à? Ý cậu là sao?! Ngay cả trẻ con mới tập chơi ma thuật cũng không phạm sai lầm kiểu như vậy nhé!”

Larz nín chặt miệng trong khi tôi cứ bật cười.

Cô ả tiếp tân cau mày nói tiếp.

“Sora-sama, đây không phải chỗ để ngài xúc phạm nhau đâu. Chúng ta ở đây để xác nhận lời khai của nhau, từ đó nếu có thể thì tìm cách thỏa hiệp. Xin đừng nói kích bên kia như vậy”

“Ấy chết lỗi của ta. Ta không biết nơi này lại cao quý đến vậy. Ta còn tưởng chỗ này là chỗ duy nhất để cô bãi bỏ khiếu nại của ta và bảo vệ các mạo hiểm giả cấp cao, những người quan trọng của bang ấy chứ.”

“…Ngài đang xúc phạm cả bang hội ư?”

“Nếu không phải thì nhanh nhanh đưa ra hình phạt cho mấy người này đi. Cô vẫn chưa hề đề cập tới chuyện đó, ngoài việc bảo ta rút lại tố cáo với cả bảo ta ăn nói cẩn thận đâu đấy. Làm vậy thì khó mà không nghi ngờ các người được.”

Tôi đã khiến người đuổi mình khỏi bang với bộ mặt vô cảm ấy, bĩu môi vì thất vọng.

Thật đấy… Cảm giác sung sướng ghê!

Lỗi là do họ. Tôi muốn đổ lỗi cho họ bao nhiêu lần cũng được.

Phí trị thương với phí bịt miệng, nếu muốn thỏa hiệp thì phải nhè ra cho tôi những quyền lợi như vậy- Tôi cá là ả tiếp tân sẽ nghĩ như thế- nhưng thứ tôi muốn là cho 『Falcon Sword』với bang hội (tiếp tân của họ) một bài học nhớ đời.

Tôi không cần thỏa hiệp gì hết!

Rồi Iria nhìn tôi với biểu cảm kinh tởm và mở miệng.

“Cậu cứ nhắc tới hình phạt, hình phạt, hình phạt, nhưng chính xác cậu cần gì ở chúng tôi? Chúng tôi cúi đầu lạy cậu dưới sàn thì cậu mới hài lòng à?”

“Sao lại nói thế? Sao lại phản ứng dữ dội sau khi ngang nhiên ném mạng sống của người khác đi như vậy? Tôi không ngại đem vụ này trình báo với thánh điện của thần công lý đâu đấy, cô biết không? Một chiến binh linh mục của chính giáo phái lại đi vứt bỏ lời răn của mình và bỏ mặc người khác chết rồi tự cứu lấy chính bản thân.”

Nói xong, tôi khoanh tay rồi giả vờ như đang tính làm chuyện đó trong một giây.

“…Phải rồi, thực ra tôi đoán mình nên làm như vậy đó. Vài linh mục trong thánh điện thần công lý có thể làm phép màu “Hiện Giả” nên họ sẽ thấy tôi không nói láo. Điều đó sẽ tốt hơn việc tra hỏi ở đây nhiều.”

Biểu cảm của Iria thay đổi khi nghe những lời tôi nói.

Rồi khi thấy tôi đứng dậy với nụ cười khẩy, cô ta lại cố nói thêm điều gì đó khác.

Tuy nhiên, có một người lại mở lời trước cô ta.

Là Miroslav

“Khoan đã! Tôi mới là người đã bắn phép đó vào cậu. Những người khác không liên quan tới việc này được chưa?!”

“Thế không tính làm gì sao? Những kẻ đã không giúp đỡ nạn nhân bị đồng đội của mình vô cớ tấn công, không cần phải làm gì vì tôi đã may mắn sống sót và không thành mồi cho quái vật ư? Đúng là nực cười, lũ “giết người””

Tôi cũng sẽ cho các người một cái biệt danh “lũ giết người”, coi như là quà tặng vì đã đặt tên tôi là ký sinh trùng.

Có lẽ đã hiểu được ý tôi, Khuôn mặt xinh đẹp của Miroslav trở nên ngượng ngùng.

“…! Ng-ngay từ đầu, trong “một tình thế ép buộc” như vậy, ngay cả đối với mạo hiểm giả thì cậu cũng không thể để cả hai bên cùng chìm trên một con thuyền được!”

Những gì buột ra từ miệng của cô ta là một vụ án xảy ra trong quá khứ.

Vụ án đó kể về một thủy thủ bị đắm tàu chứng kiến một người thủy thủ khác đang nắm lấy một tấm ván, nên anh ta bèn bơi tới để xin được nắm vào tấm ván cùng.

Nhưng tấm ván đó quá nhỏ, nếu cả hai cùng nắm cả hai sẽ cùng chết.

Người nắm tấm ván đầu tiên không còn sự lựa chọn nào khác, đành buộc phải gạt tay người thủy thủ còn lại ra để anh ta chết đuối.

Người thủy thủ sau đó bị buộc tội với cáo trạng giết người, đã được trắng án tại phiên tòa xét xử…

Miroslav áp dụng câu chuyện đó cho hành động của mình.

Tôi cười đầy nhạo báng.

“Larz, cậu có nghe không kìa? Cô ta dùng cái câu “tình thế ép buộc”, vậy là chứng tỏ cô ta đã cố tình tấn công tôi vào thời điểm cậu chạy thoát. Cô ta cứ thế che giấu bí mật đó cho riêng mình.”

“…Ah?!”

“…Miro”

“T-tớ xin lỗi Larz! Nhưng- nhưng tớ đã tuyệt vọng để cứu cậu vào lúc đó… Tớ nghĩ mình buộc phải làm điều gì đấy và đó là cách duy nhất mà tớ có thể nghĩ tới…!”

Miroslav lấy hai tay che mặt rồi bắt đầu òa khóc.

Chứng kiến đồng đội của mình như vậy, Larz nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta rồi khẽ thì thầm vào tai cổ.

“Tớ biết. Tớ biết Miro không phải cô gái thích làm hại người khác mà. Hơn nữa, vì tớ mà cậu đi xa tới mức như vậy. Tớ cũng có trách nhiệm trong việc này nữa. Tớ sẽ chịu hình phạt cùng cậu.”

“…Ahhh, Larz!...Tớ…vô cùng xin lỗi…!”

Miroslav ôm Larz trong lúc quá xúc động.

Và Larz cũng ôm lại.

…Vở kịch rẻ tiền gì đang diễn ra trước mắt tôi thế này? Cái thứ quần què gì vậy?

Chưa kể, nếu cô định xin lỗi, người được xin lỗi đầu tiên là tôi chứ cớ sao lại đi xin lỗi Larz.

Tôi không nhớ mình nghe được lời xin lỗi nào kể từ khi đặt chân về cái thành phố này.

Ngay cả Lunamaria, người đa cảm nhất trong cả đám cũng chỉ biết chết lặng.

Khi nhìn cô ả elf này im lặng suốt từ đầu đến giờ, cô ta đang nhìn xuống với vẻ mặt tái nhợt. Chỉ tôi nghĩ vậy, hay cô ta thật sự đang hơi run rẩy?

Không thể có chuyện cô ta cảm thấy cắn rứt lương tâm được, vậy ả đang làm gì?

Iria thì vẫn là Iria khi chứng kiến Larz và Miroslav ôm nhau, cô ta lo lắng không biết mình có nên tách họ ra hay không.

Tất cả bọn họ chỉ có tình yêu làm mù con mắt. Họ không hề hiểu việc Miroslav đã làm.

Tôi bất giác thở dài.

Sau đó, Larz mở miệng trong khi ôm cô ta.

“Cậu nghe rồi đấy Sora. Sự cố lần này không chỉ có Miro chịu trách nhiệm. Mà cả tôi nữa.”

“Vậy, có nghĩa là thủ lĩnh vĩ đại đây sẽ chịu trách nhiệm ư?”

“Ờ, phải rồi.”

“Quý giá ghê. Vậy cậu tính sẽ chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“Điều đó tất nhiên cũng còn tùy thuộc vào cậu. Cậu muốn tôi cúi đầu xuống, tôi cũng chấp nhận.”

“Vậy sao, vậy có nghĩa là tôi không bảo thì cậu không cúi ư? Thiệt tình, cậu không hiểu vấn đề rồi Larz.”

“…Cậu nói gì vậy?”

“Cậu nói là tùy thuộc vào tôi mà đúng không? Được, tôi chấp nhận. Tránh ra. Để tôi giết cái con ả này rồi mọi chuyện sẽ chấm dứt.”

Tôi chỉ về phía Miroslav, pháp sư với mái tóc đỏ đang rơi đẫm nước mắt.

-OoO-

Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!