Chương 12: Cuộc gặp gỡ dưới hang động
Khi đâm vào trán của Ruồi vương, một linh hồn siêu bự mà những con giòi khác không thể sánh bằng truyền vào tôi.
Sau khi tận hưởng sự thỏa mãn đến run rẩy cơ thể, tôi bật cười khi nghĩ về những điều mình nói lúc trước.
“Ahhh…ta nói thế thôi! Nhưng ngươi biết không, mặc dù ta có nói về mấy thứ như thế giới bên kia, nhưng ta không nghĩ bọn mi có thể đến được đó đâu, vì dù sao linh hồn của tụi bay đều bị ta xơi hết rồi còn đâu, ahahaha!”
Trong lúc cười, cơ thể tôi lại run rẩy tiếp.
Khi mỉm cười cho hiển thị cấp độ của mình, số 『5』đã xuất hiện. Tôi không thể ngớt cười khi thấy cấp độ của mình gia tăng giống như được chứng kiến điều gì đó giải trí lắm.
Tuy nhiên, tôi không thể cứ mãi ngồi đó cười như một thằng ngốc.
Ngay cả khi đã lên cấp, tôi sẽ chết đói nếu không tìm đường thoát khỏi cái tổ này. Mà bị chết vì đói chắc xấu hổ chết mất.
Tôi đã xác nhận không có lối thoát nào khác ở đây khi tàn sát lũ giòi. Đường ra duy nhất bắt buộc là cái lỗ trên đầu.
“Mà, chuyện đó với mình giờ dễ như không.”
Khi chiến đấu với Ruồi vương lúc nãy, tôi đã tăng cường thể chất bằng cách bao phủ lớp “kei” lên cơ thể.
Nói một cách dễ hiểu, “kei” là một loại năng lượng ma thuật hình thành từ bên trong thân xác.
Nếu nói theo cách của một pháp sư, thì nó gọi là sinh lực. Còn năng lượng ma thuật tồn tại trong tự nhiên thì được gọi là “mana”.
Nếu so sánh giữa hai nguồn năng lượng khi sử dụng ma thuật, thì thông thường mana sẽ có hiệu quả hơn.
Nếu bạn nhìn nhận giữa năng lượng cá nhân của con người với năng lượng tự nhiên, thì dĩ nhiên năng lượng do tự nhiên tạo ra sẽ được đánh giá cao hơn, nhưng đối với trường hợp người sử dụng Ma kiếm kỹ thì không phải như vậy.
Với Ma kiếm kỹ, thứ mà có một bí thuật dựa trên việc người dùng có thể cụ thể hóa một bản ngã có cùng nguồn gốc tên “anima”, thì lượng sinh lực mà họ có thể nắm giữ nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Tất nhiên, lượng sinh lực thực tế mà mỗi người có được phụ thuộc vào cá nhân họ, nhưng những người nào mà có thể đạt được ngự hồn, thì lượng sinh lực họ sở hữu chắc chắn vượt trội hơn so với một pháp sư.
Dĩ nhiên tôi đã tập luyện các kỹ năng kei cần dùng tới sinh lực đó từ khi còn nhỏ.
Để đạt tới đỉnh cao của Ma kiếm kỹ, điều cần thiết phải làm đó là thành thạo “kei” của chúng.
Dù thế nào thì lượng “kei” mà tôi sở hữu đã tăng vọt kể từ khi bản thân có thể thức tỉnh ngự hồn của mình. Giờ tôi cảm thấy bên trong mình dường như đang có một thác nước kei tuôn trào ra bất tận.
Và khi tôi cường thể bằng kei, khả năng thể chất của tôi cũng đồng thời cải thiện theo tỷ lệ tương tự với lượng kei sử dụng. Ngay bây giờ, tôi có thể leo lên một vách đá mà không cần bất kỳ sự trợ giúp của công cụ nào.
Ngay cả khi đang bị mặc kẹt dưới hố sâu, tôi cũng chẳng có điều gì phải lo lắng.
“Quan trọng hơn, vấn đề nằm ở kia.”
Cô gái đang nằm dưới đất trước mặt tôi, là một nạn nhân của Ruồi vương giống tôi.
Trông cô gái tầm 13, 14 tuổi gì đó… Đấy là nếu tôi so sánh cô ta với một con người.
Trên trán cô ấy có hai cái sừng. Hai chiếc sừng dài và mỏng mọc ra rất rõ ràng từ đó.
Trong thế giới này, có năm chủng tộc khác ngoài con người. Tôi chỉ quen một elf tên Lunamaria, nhưng việc người lùn hay thú nhân xuất hiện ở thành Ishka thì không phải chuyện hiếm. Tôi còn có nghe nói tới các chủng loài như thằn lằn, người cá và cả chuồn chuồn cũng tồn tại.
Tuy nhiên, trong số tất cả các chủng loài á nhân, thì tôi chỉ biết đến một loài duy nhất có sừng mọc ra từ trán kiểu thế này.
“Một kijin, hừm… lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy một kijin đấy.”
Một chủng tộc tôn thờ một trong những sinh vật thần thoại của thế giới – quỷ vương. Chúng là một chủng tộc thù địch với con người.
Cũng có giả thuyết cho rằng quỷ vương tiến hóa từ một kijin trưởng thành.
Loài người và Kijin đã chém giết lẫn nhau từ cuộc chiến cách đây 300 năm và mối quan hệ này vẫn tiếp tục được gìn giữ cho đến ngày nay.
Tuy nhiên, sau khi quỷ vương bị phong ấn, kijin bị con người xâm chiếm và hiện tại đã gần như tuyệt chủng. Có điều, mặc dù không còn là mối hiểm họa như 300 năm về trước, nhưng con người vẫn sẽ mang cả đoàn đi đánh nếu thấy một con Kijin.
Bởi con người không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi từng trải hồi 300 năm về trước- đó là điều tôi muốn ám chỉ, nhưng có lẽ là còn một số động cơ tham lam của con người nhúng vào việc này.
Sừng của kijin sở hữu lượng ma lực khá mạnh, vì vậy nó được đánh giá là một vật liệu ma thuật chất lượng cao.
Những chiếc sừng của họ khi nghiền nát có thể trở thành thuốc dược hoặc nguyên liệu cho áo giáp cao cấp, thậm chí chúng còn là một vật liệu tuyệt vời để loại bỏ chất độc trong thức uống nếu khoét rỗng chiếc sừng và đổ nước có chất độc vào bên trong.
Người ta nói rằng, một chiếc sừng của họ còn có thể giúp kiếm được cả một gia tài, sự thật là tôi đã vô tình từng thấy nó được treo bán rất nhiều lần và với một số tiền thực sự đáng kinh ngạc.
Nghĩ lại thì tôi mới nhớ tới một tin đồn mà mình đã được nghe trước đây.
“Có những chủng tộc thần thoại sống ẩn sâu trong rừng Thetis mà nhỉ? …Không ngờ có thật này…”
Tôi lẩm bẩm khi nhìn vào mặt cô gái ấy.
…Nói thật, trông cô ta hơi bẩn.
Mặt mũi và mái tóc hầu như chẳng được chải chuốt, toàn thân thì bẩn thỉu cứ như bạn tìm thấy cổ đang lăn lóc trên phố vậy.
Ngay cả bộ quần áo cô ta mặc cũng chỉ là những tán lá lớn được cột chặt bằng dây leo. Thậm chí tôi còn nhìn được thấy cả những phần không nên nhìn khi cô đang nằm dưới mặt đất – Yub, dẫu vậy tôi vẫn đang nhìn.
…Hừm, cô ta còn có một bộ ngực khá đầy đặn hơn so với tuổi nữa chứ. Cơ mà, tôi cũng không thể chắc chắn một kijin bao nhiêu tuổi khi chỉ bằng nhìn bằng mắt thường như vậy. Có khi cô ta ngoài 20 rồi cũng nên.
Ấy chết, lạc đề rồi.
“Giờ nên làm gì với thứ này đây?”
Thật ra đây là một cơ hội tốt để tôi trở nên giàu sụ.
Kijin có tận hai sừng. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi có thể tắm trong tiền bạc và ăn chơi trong suốt quãng đời còn lại. Nếu thích, tôi còn có thể quấn thòng lọng quanh cổ cô ta và đem về. Có cảm giác làm thế còn có ích hơn so với việc bán sừng của cô ta.
Cô gái này… hơi bẩn thỉu, nhưng mặt mũi rất dễ thương. Tôi có thể thấy trước tương lai rằng vài năm tới đây cô sẽ trở thành một kiều nữ xinh đẹp.
Chưa kể, chỉ bằng việc nhìn thôi, tôi có thể nói rằng cô ta có một linh hồn rất đắt giá. Khuôn mặt mà tôi bộc lộ trước đây đang một lần nữa quay trở lại, khi mà đang có một khát vọng hiện lên thôi thúc tôi nuốt chửng cô ta.
Khi tôi nhận thức điều đó, tôi bất giác cười nhếch mép.
Sau đó tôi tự vả vào má mình để thoát khỏi nó.
Thật kỳ lạ, kể từ khi thức tỉnh ngự hồn, tôi bắt đầu trở thành một con người khác. Tôi cũng không hề ghét con người ấy. Nếu xảy ra điều gì, tôi vẫn chỉ cảm thấy mình trở nên vui vẻ hơn.
Là do tác động bởi ngự hồn của tôi ư? Hay đơn giản tôi vốn là người như vậy?
Dù do cái gì, tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi sẽ tự hào với chính bản thân mình kể cho nó là gì đi chăng nữa.
Tuy nhiên, việc đó cũng đồng nghĩa
Là lý do vì sao tôi sẽ phải tạo một ranh giới cho sức mạnh mình đang nắm giữ. Nếu tôi sử dụng sức mạnh này mà không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, tôi có thể sẽ chìm đắm bản thân trong nó và về lâu về dài sẽ hóa thành một con quái vật. Tôi không chấp nhận bản thân mình sẽ có một tương lai như thế.
Vậy nên, để cụ thể ranh giới mà mình muốn tạo ra, sẽ còn phải phụ thuộc vào phía bên còn lại có muốn hãm hại tôi hay không.
Tôi không nên ăn hồn của ai đó nếu họ không có ý định hãm hại mình, ngay cả khi họ có là một kijin.
Ngược lại, nếu có kẻ muốn hãm hại tôi, tôi sẽ nuốt chửng chúng bất kể chúng có là ai đi nữa.
Lũ người trong 『Falcon Sword』… tôi sẽ bắt chúng phải trả giá khi trở lại.
Khi ngọn lửa đó cháy rực trong lồng ngực, một âm thanh yếu ớt phát ra từ cô gái ấy.
Khi tôi nhìn cô, đầu cô gái lắc lư trái phải với phần lông mày tỏ ra trông có vẻ đau đớn.
Cô ấy có lẽ chuẩn bị tỉnh lại.
Đúng như dự đoán, vài giây sau… cô gái từ từ mở mắt…
-OoO-
Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re