Chương 25: Được bảo vệ
Có độc à!
Không chỉ trên đũa có độc, con người Cơ Luyến Băng này cũng có độc và có độc cả theo nghĩa đen lẫn bóng!
"Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người..."
"Ôi trời, em cũng không nói dối anh mà? Em chỉ nói không hạ độc trong hộp cơm, chứ em chưa từng nói sẽ không hạ độc ở chỗ khác mà."
"Cậu lại thiết lập loại cạm bẫy câu từ này sao!"
Thật sự không thể lơ là một giây một phút nào!
"Hơn nữa, đó cũng không phải là chất độc có độc tính cao, nó chỉ khiến cho anh có phản ứng tương tự như ngộ độc thức ăn mà thôi ~ Em chỉ muốn thử chăm sóc Thành Quân một chút mà thôi..."
Cô ấy lộ ra biểu cảm sắp sửa nước mắt lã chã, vô cùng yêu thương bạn trai và chỉ nhìn không thôi cũng không thể phân biệt được đó là diễn hay là thật.
Tuy là nói như vậy, nhưng cảm xúc kinh hoàng trong lòng tôi vẫn chưa giảm bớt được chút nào.
Bởi vì tôi chỉ cần suy nghĩ một chút thôi về sự phát triển trong tương lai là có thể tính ra được bản đồ tiến trình sau đây:
Cảm thấy bụng khó chịu → Xin phép giáo viên đến phòng y tế → Nghỉ ngơi trong phòng y tế → Cơ Luyến Băng đến thăm bệnh → Bị giết trong phòng y tế → Dead Ending.
Đó rõ ràng là kết cục chỉ cần nhầm một bước thôi sẽ được một chuyến đi một chiều thẳng đến chỗ Tử Thần!
"Dừng tay đi."
Khương Tuyết Tình im lặng khong nói gì suốt, đã nói như vậy.
Dừng tay sao... Có nghĩa là cô ấy cũng biết chuyện Cơ Luyến Băng là Kẻ cuồng sát sao! Hay nói đúng hơn, thực ra là ai cũng biết và chỉ có mỗi mình tôi không biết!
"Ơ kìa, đây không phải là bạn học Khương Tuyết Tình sao? Cậu vẫn luôn không nói gì, mình còn tưởng rằng cậu không tồn tại cơ đấy ~"
Ơ oa, mở miệng ra là công kích cá nhân như vậy, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thật sự không nhận ra được tính cách của người phụ nữ này lại xấu xa như vậy đó.
"Biến đi."
Khương Tuyết Tình đi đến trước mặt tôi, dang một tay ra chắn ngang trước người tôi như thể cô ấy muốn bảo vệ tôi.
"Ái chà chà... Mình bảo này, người nên biến đi là cậu chứ?"
Cô ấy lại nở nụ cười đó!
Cơ Luyến Băng lại tức giận!
Đó cũng không phải là nụ cười 'ngoài cười nhưng trong không cười' , mà là một nụ cười tự nhiên vừa phải. Nó gần như có thể sử dụng như một ví dụ điển hình về 'nụ cười' cho nhiều người có kiểu Poker Face không biết cười để học tập.
Nhưng trong bầu không khí này, trong trường hợp này thì nụ cười đó cho người ta cảm giác không phải là 'thân thiện' , mà là tràn đầy 'ác ý' ... Nụ cười nguy hiểm!
Khóe miệng cười, trong mắt cũng mang theo ý cười, nhưng bởi vì nụ cười này quá tiêu chuẩn, lại khiến cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình.
Nếu như ai đó có sức mạnh tinh thần yếu hơn một chút, nói không chừng họ đã quỳ gối xuống trước mặt cô ấy, vừa hôn chân cô ấy vừa nói lời không có tiền đồ 'Cơ Luyến Băng đại nhân, cầu xin người hãy tha thứ cho tiểu nhân' này.
Thành thực mà nói, bây giờ tôi hơi không chịu nổi được nữa...
"Tùy tiện nhảy vào thế giới tốt đẹp hài hòa giữa bạn trai bạn gái, còn tận lực xen ngang hành động thân mật của chúng tôi, cậu không cảm thấy mình thật sự quản hơi quá rộng sao? Bạn học, Khương Tuyết Tình."
Cái gì cơ, tôi nghĩ trong thế giới tốt đẹp hài hòa của hai người sẽ không tồn tại cạm bẫy mưu mô... Càng không biết chuyện kinh khủng như bạn gái hạ độc bạn trai mình này tồn tại đâu!
Cái này còn quá đáng hơn cả nấu ra món ăn 'hắc ám' cho tôi cơ!
"Chẳng lẽ bạn học Khương Tuyết Tình cũng thích Thành Quân sao? Hay nói đúng hơn, cậu thuộc phe đối lập mà nhìn thấy người khác 'chim chuột' với nhau là khó chịu?"
Câu nào cũng tràn đầy sự đả kích và mặc dù không có một câu chửi mắng người khác, nhưng câu nào câu này cũng nhắm thẳng vào chỗ hiểm và công kích khuyết điểm của người khác.
Nói tóm lại, làm thế nào mà cô nàng này vu khống hãm hại người khác được bằng một nụ cười vậy!
Cái này cũng đáng sợ quá đi!
Tôi dám khẳng định, nếu như sau này có người muốn đàm phán với Cơ Luyến Băng, người đó chắc chắn sẽ bị cô ấy chèn ép đến mức rống lên tại chỗ.
Ngược lại, Khương Tuyết Tình vẫn không nói gì... Bởi vì cô ấy quay lưng về phía tôi, cho nên tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của cô ấy. Nhưng bất cứ ai nghe được những lời này sẽ cảm thấy khó chịu và dựa trên nguyên tắc chung sống hòa bình, tôi 'ham muốn' làm người hòa giải giữa hai người họ.
"Này này, đủ rồi, quá đáng..."
"Đừng nói gì cả, Thành Quân." "Im miệng."
"Ế..."
Lúc đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ, tôi luôn hơi lép vế... Gặp hai người thì tôi càng kinh sợ hơn...
Vào thời điểm này, đàn ông không có cả quyền phát ngôn sao...
"Tôi thích (我喜欢)."
Ba chữ vô cùng đột ngột được nói ra, tôi phải mất hai giây mới mới nhận ra lời này của Khương Tuyết Tình là để trả lời câu hỏi của Cơ Luyến Băng.
Tôi nghĩ những gì Khương Tuyết Tình muốn biểu đạt không phải là 'tôi thích anh ấy', mà là 'Tôi thích làm thế đó, cô quản được sao?'. Đừng hỏi tại sao tôi biết, tôi chỉ khá giỏi trong việc giải mã hàm nghĩa thực sự mà những người vô cảm này muốn biểu đạt mà thôi.
Cơ Luyến Băng thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Tình và đôi mắt sắc bén giống như có thể bắn ra ánh sáng vậy.
"Thì ra là như vậy, cô cũng là 'đồng loại' của tôi."
"... Tôi và cô không giống nhau."
"Cậu ấy là người tôi để mắt trước, cô muốn xen vào sao?"
"... Không có hứng thú."
Tôi hoàn toàn không thể nói chen vào... Đây chính là cuộc nói chuyện giữa những người phụ nữ sao? (Chẳng phải luôn)
Tôi luôn cảm giác mình bị xem như là con mồi hoặc là vật phẩm giao dịch nào đó... Tôi có cảm giác bi ai về địa vị của mình trở nên khá thấp...
"Vậy thì tại sao..."
"Nhưng."
Giọng nói lanh lảnh không lớn, nhưng nó truyền rõ ràng vào trong tai tôi và mang theo ý chuyển hướng vô cùng rõ ràng.
"Cậu ấy là bạn."
Là bạn, cho nên tôi không thể nhìn cô hại cậu ấy.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé đứng chắn trước mặt tôi, một cảm giác an toàn dâng trào từ trong lòng tôi một cách tự nhiên.
Tôi lại có được hai người bạn trong cả ngày hôm nay!
Oa, nó phá vỡ kỷ lục cao nhất trong đời... Siêu cảm động luôn!
"Ồ... Bạn sao?"
Cảm giác áp lực biến mất.
"Ha ha ha ha, anh thật sự rất nổi tiếng đó... Vậy thì lần này em xin phép về trước, chúng ta hãy về nhà cùng nhau vào buổi tối nhá, Thành Quân ~"
Cơ Luyến Băng thanh nhã nắm lấy vạt váy, nở nụ cười thiên thần, cầm hộp cơm của mình lên và xoay người rời khỏi đình.
Cô nàng Cơ Luyến Băng đó lại lựa chọn rút lui... Đó là một phép màu!
Tôi lau mồ hôi không tồn tại trên trán.
"Phù ~ Cậu thật sự giúp mình rất nhiều đó, bạn học Khương Tuyết Tình."
Cái này gần như có thể nói là ơn cứu mạng!
Tôi thật sự không lời nào để diễn tả được lòng biết ơn của mình.
Khương Tình Tuyết xoay người lại, ngẩng đầu nhìn gò má tôi và duỗi một tay ra rồi nói.
"Thù lao."
Cái gì? Cô ấy lại muốn thù lao sao?
A, được rồi, trên thế giới này thật sự không có bữa trưa nào miễn phí cả (chỉ có những bữa bị hạ độc). Nếu như cô ấy đã giúp tôi, tôi thật sự cần phải báo đáp cô ấy.
"Cái này, cậu muốn bao nhiêu tiền? Mình phải tuyên bố trước là mình không có nhiều tiền đâu..."
Trước đó tôi cũng đã nói rồi, tổng số tiền trong người tôi chưa đến ba chữ số và lúc này tôi mang nhiều hơn một chút. Nếu như là tình huống bình thường, tôi chỉ có mỗi mấy đồng tiền xu kim loại mà thôi.
Nhưng đây chính là ơn cứu mạng, nếu như dùng tiền tài để so sánh, há chẳng phải nói tính mạng tôi rất rẻ mạt sao?
Tâm tình phức tạp.
May mắn thay, Khương Tuyết Tình lập tức đưa ra câu trả lời mà tôi mong muốn.
"Mình không lấy tiền."
"Vậy thì cậu muốn cái gì?"
Ví dụ như tôi làm chuyện gì đó cho cậu?
"... Tóc."
Khương Tuyết Tình lắc đầu và đưa ra một yêu cầu kỳ quái.
Tôi hơi mơ hồ và chỉ vào đầu mình trong khi đặt câu hỏi.
"Tóc?"
Cô ấy gật đầu.
Đó thật sự là tóc.
Mặc dù tôi rất muốn hỏi tại sao là tóc, nhưng tôi vội vàng nuốt lời trở về.
Khương Tuyết Tình là một thành viên của lớp chúng tôi, cũng là một người hơi kỳ lạ và tôi có thể nhìn ra được điều đó từ danh hiệu của cổ. Thế nên, cô ấy đưa ra một vài yêu cầu kỳ quái cũng không phải là chuyện lạ gì cả.
Nói tóm lại, không thể là cô ấy muốn tóc tôi để nguyền rủa tôi, đúng không?
"Mặc dù cái này rất kỳ lạ, nhưng cho cậu cũng không sao cả nếu như cậu muốn... Đợi đã, cậu muốn bao nhiêu? Không phải là cậu muốn toàn bộ tóc của mình chứ?"
Ế, nếu như cô ấy thật sự muốn toàn bộ tóc của tôi, vậy thì tôi cũng không ngại cạo trọc đầu ở đây!
Khương Tuyết Tình đặt cuốn sách sang một bên và lập tức đi đến gần trước mặt tôi. Ế, cái này cũng quá gần rồi... Mũi cả hai sắp chạm vào nhau rồi.
"Sao thế?"
".... (nhỏ giọng)... (nhỏ giọng)... (nhỏ giọng)... (nhỏ giọng)... "
Hình như cô ấy đang nói gì đó, nhưng âm thanh lại quá nhỏ!
Rõ ràng là cả hai gần nhau như vậy, nhưng âm thanh lại nhỏ giống như âm thanh phát sóng với tín hiệu kém và hoàn toàn không thể nghe rõ được nội dung.
"Đợi chút đã, mình không nghe thấy rõ được cậu nói gì cả, cậu cứ nói thẳng cho mình biết số lượng tóc mà cậu muốn!"
Khương Tuyết Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, duỗi hai tay ra khỏi ống tay áo và xòe cả 5 ngón tay ra trước mặt tôi.
"Mười sợi sao?"
"Ừm."
Lúc này, Khương Tuyết Tình đưa ra câu trả lời ngắn gọn và rõ ràng, nhưng âm thanh không nhỏ chút nào. Có vẻ như độ dài bài phát biểu của Khương Tuyết Tình tỷ lệ nghịch với độ lớn của âm thanh.
Tôi hoàn toàn 'không đau khong ngứa' chút nào nếu cô ấy chỉ muốn 10 sợi. Số lượng tóc rụng tự nhiên một ngày gấp mấy lần con số này.
Tôi nhổ bừa vài sợi tóc, đếm sợi tóc rơi trên tay, không nhiều không ít vừa vặn 10 sợi, nhưng trong đó có lẫn vào sợi tóc bạc.
Tôi ngẩng đầu nhìn Khương Tình Tuyết và hỏi.
"Tóc bác có sao không?"
"Không sao."
Biểu cảm của Khương Tuyết Tình thay đổi ít hơn so với của Tâm Nhiên, nhưng hầu hết mọi người không nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc của cô ấy. Tuy nhiên, có lẽ là vì tôi đã quen trong việc đối mặt với người có tính cách khá lãnh đạm, cho nên tôi cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Khương Tuyết Tình đang rất tốt từ bầu không khí.
"Cậu thật sự chỉ cần tóc là được rồi sao? Cái này cũng hơi..."
"Thế là đủ rồi."
Cô ấy dường như rất vui vẻ nữa.
Tôi chẳng hiểu tóc có cái gì vui cả.
Sau khi nhận lấy tóc từ trên tay tôi, Khương Tuyết Tình lấy ra một cái túi bảo quản trong suốt từ trong túi áo và dè dặt bỏ tóc vào trong đó rồi lại cất giấu vào trong túi vải.
Nhân tiện, lần trước tôi thấy cô ấy cất giẫu móng tay của mình... Thật đúng là sở thích kỳ lạ.
Maa, nếu như đối phương vui vẻ thì không có vấn đề gì cả, tôi sẽ không kỳ thị bạn bè mình vì sở thích đâu!
Nhân tiện, nếu như chỉ là tóc thôi, tôi hoàn toàn có thể chi trả nổi, tại sao tôi không đề nghị thẳng cô ấy làm vệ sĩ cho tôi nhỉ?
Tuy nhiên, mời cô gái nhỏ bé như Khương Tuyết Tình làm vệ sĩ cho tôi, cái này hơi ngại...
Ừm, tạm thời nghĩ cách trước đã, nếu như tôi thật sự không nghĩ ra được thì lại nhờ bạn thân mến của mình, Khương Tuyết Tình giúp đỡ!
Nhưng lúc này tôi cũng không nghĩ đến rằng báo đáp ban đầu chỉ đòi tóc, nhưng dần dần về sau nó phát triển thành mức giá mà tôi hoàn toàn không thể trả nổi...
Về cơ bản, thế giới này cũng không có bữa ăn trưa miễn phí!