Chương 04
Nửa đêm.
Hà Dư mất ngủ, hết bệnh muốn ngủ lại càng tỉnh táo hơn.
Cô lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, chẳng buồn ngủ nổi và tiếng gõ cửa vang lên.
Hơn nữa đêm, cô còn tưởng rằng huyễn thính, nhưng ngoài cửa lại nhanh chóng vang lên tiếng thứ hai.
[huyễn thính: như nghe những giọng nói không có thật ]
Cô chỉ đành phải dừng lại, mặc tạm áo sơ mi rộng và chỉ lộ ra cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Cô không bật đèn, sợ người đến sẽ nhìn thấy cái gì đó.
Cô mở cửa và chỉ để lộ nửa người.
"Sao thế?" Cô thấp giọng hỏi.
"A Ninh ngủ gáy to quá, ồn ào không ngủ được, có thể sang bên cậu ngủ nhờ một chút không?"
Bởi vì Hà Dư mặc áo sơ mi không hề cẩn thận, nút áo cài sai, cổ áo rất rộng, ánh trăng tối nay rất tuyệt và cho dù không bật đèn thì Diệp Tầm vừa cúi đầu liền có thể thấy rõ.
Cô ấy hơi quay đầu đi chỗ khác và lỗ tai đỏ lên.
Hà Dư ngẩn người ra, suy nghĩ một chút và vẫn gật đầu đồng ý: "Được, nhưng cậu phải chờ một chút trước đã."
"Được."
Hà Dư nhẹ nhàng đóng cửa lại, tìm được áo khoắc mặc vào, giũ chăn mấy cái và sau đó mới bảo Diệp Tầm đi vào.
Tuy nhiên, Hà Dư vẫn không bật đèn.
Cô không nên mở cửa, lại càng không nên đồng ý, nhưng ma xui quỷ khiến lại khiến cô làm như vậy.
Có lẽ là do đầu óc mơ hồ.
"Đi ngủ thôi." Cô ấy quấn một góc chăn, quay lưng về phía Diệp Tầm và tận lực cách khá xa.
Diệp ầm không lên tiếng.
Hà Dư đang cực kỳ muốn ngủ và cũng yên tâm không ít.
Vào lúc đường chân trời chuyển thành màu trắng như bong bóng cá, Hà Dư chậm rãi tỉnh dậy, đồng hồ sinh học rất chính xác và vẫn còn 5 phút nữa mới đến 7 giờ 30 phút.
Diệp Tầm vẫn đang ngủ.
Hà Dư thở dài, chậm rãi rời khỏi chăn, mặc đồ lót vào trước, rón rén mở tủ quần áo chọn bừa một bộ và ra khỏi phòng sau khi mặc xong.
Lúc này, Diệp Tầm vốn đang ngủ lại mở mắt ra và trong mắt không còn chút buồn ngủ nào. Cô ấy quấn chăn xoay người và nghĩ đến những gì vừa thấy.
Cô siết chặt hai tay, tim đập loạn nhịp sững sờ, xúc cảm ấm áp tròn trịa kia dường như vẫn còn giữ ở trong lòng bàn tay, mềm như vậy, nóng bỏng như vậy. Hoàn toàn là hơi thở với vết tích của người khác, chui thẳng vào trong trái tim cô ấy.
Bởi vì phải làm dư ra hơn hai phần cơm, Hà Dư không đi chạy bộ sáng sớm mà trực tiếp làm xong bữa sáng trước và sau đó gọi hai đứa trẻ dậy.
Tối hôm qua là đầu óc nóng lên, hôm nay tỉnh táo lại, thấy đối phương mà không khỏi lúng túng.
Hà Dư gần như không lên tiếng và chỉ mong bọn họ ăn nhanh rồi rời đi.
Tiểu biểu muội dường như không có nhiều thời gian, quét sạch thức ăn xong còn khôn khéo cám ơn Hà Dư mấy câu và kéo Diệp Tầm đi. Dù sao Hà Dư cũng thở phào nhẹ nhõm.