Chương 21: Ngoại truyện (13)
Mẹ Hà Dư không thường xuyên đến đây, thỉnh thoảng tới một lần cũng là thời điểm ban ngày Diệp Tầm ở trường học, cho nên lâu như vậy mà song phương đều không chạm mặt nhau. Nghe Diệp Tầm gọi, sắc mặt bà hơi phức tạp, chần chừ hồi lâu không mặn không nhặt 'ừm' và sau đó vào nhà.
Diệp Tầm để túi rác ở ngoài cửa và rửa tay rót nước cho bà.
Có lẽ là hơi không thừa nhận, mẹ Hà Dư từ đầu đến cuối đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng. Diệp Tầm cũng là người hiểu chuyện, biết chủ động tìm chủ đề. Mẹ Hà Dư hỏi đơn giản mấy vấn đề, Diệp Tầm đều thành thật trả lời từng cái một và vào lúc biết Diệp Tầm mới 22 tuổi thì mẹ Hà Dư nhất thời cau mày.
Trong chốc lát, đến ngay cả bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, rõ ràng là bà hơi không thể tiếp nhận được, nhưng cuối cùng thì biểu hiện cũng không thái quá. Một hồi lâu, bầu không khí trở nên dịu lại và bà nhẹ nhàng trò chuyện với Diệp Tầm nửa tiếng.
Buổi trưa, Hà Dư mang hàng trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai người đang ngồi ghế sô-pha nói chuyện phiếm thì đầu tiên là ngây người ra và sau đó phản ứng nhanh chóng mà kêu lên: "Mẹ."
Vẻ ngưng trọng trên mặt của mẹ Hà Dư đã giảm đi rất nhiều và chỉ khẽ vuốt cằm.
Hà Dư hơi chột dạ, đưa mắt nhìn Diệp Tầm và đối phương cũng nhìn về phía nàng.
Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì buổi chiều phải mở cửa hàng, cho nên Hà Dư không có thời gian tiễn mẹ mình mà là Diệp Tầm đi tiễn.
Sau khi đi tiễn, đến giờ ăn cơm tối mới trở về. Mặc dù mẹ Hà Dư có ý kiến đối với tuổi tác của Diệp Tầm, nhưng bà không làm khó nhiều lắm và nghĩ đến cũng bình thường. Trải qua ngày hôm nay, có lẽ bà đã rõ ràng nguyên nhân Hà Dư giấu giếm mọi người, cái con bé này, lớn tuổi liền trở nên nhát. Bà cũng nghĩ thông suốt, chuyện tiểu bối thì do chính bọn họ quyết định mình phụ trách và bà liền lôi con cái ra đánh mạt chược, thoải mãi dưỡng lão.
Diệp Tầm làm sao không hiểu những lo lắng này, trong những ngày rảnh rỗi sắp tới, nàng luôn luôn về nhà cùng với Hà Dư, cùng với mẹ Hà Dư lẫn các chị em đi dạo phố hay tặng vài món quà nhỏ.
Hà Dư tương đối quan tâm việc học của Diệp Tâm, cô ấy không tham gia nghiên cứu, không hề đặc biệt am hiểu cuộc sống học tập của nghiên cứu sinh. Nửa năm sau, cô ấy luôn luôn tìm hiểu tài liệu liên quan đến bên T kia và cũng chuẩn bị rất nhiều đồ có thể dùng đến cho Diệp Tầm.
Khương Vân nói cô giống như bà mẹ già và còn lo lắng hơn cả cha mẹ của Diệp Tầm.
"Áp lực đi học hiện giờ rất lớn." Cô ôn nhu nói. "Mình cũng không thể giúp gì được."
Khương Vân trêu chọ nói: "Cô ấy vẫn cứ như vậy, nếu như thật sự đi thì tôi xem bà xa ách bao ngày là sẽ bay đến Bắc Kinh."
Hà Dư cười và không giải thích.
...
Có lẽ nguyên nhân là do sắp sửa xa nhau, thời gian còn lại trôi rất nhanh, giống như đồng hồ cát vậy, càng gần đến cuối thì chảy càng ngày càng nhanh hơn. Diệp Tầm nhàn nhã, thỉnh thoảng đến trường một chuyến và thời gian còn lại đều phụ giúp ở trong quán. Hai người ít nhất phải làm hai lần một tuần và hiện giờ trình độ của cô ấy đã đạt đến mức thành tài mà không cần phải Hà Dự dạy cũng biết nên làm ra sao.
Họ quen với cuộc sống ướt át thoải mái như vậy và Hà Dư lại được nước lấn tới hơn.
Nhưng cuối cùng thì ngày đó cũng đến. Vào tháng 9 năm sau, Hà Dư đưa Diệp Tầm đến T báo danh và sau khi hai người ở lại Bắc Kinh hai ngày mới trở về Trùng Khánh.
Ngày đầu tiên xa nhau, tất cả mọi thứ đều bình thường. Ngày thứ hai, trong lòng bắt đầu có chút cô đơn trống vắng. Lúc tới ngày thứ ba, họ từ từ cảm thấy không quen và cho dù thường xuyên nhắn tin lẫn gọi điện thoại không ngừng.
Thời kỳ xa nhau cần thích ứng, cô ấy đang ở trong giai đoạn này.
Buổi tối ngày thứ tư, khoảng 10 giờ 30 phút thì Diệp Tầm gọi điện đến và lúc đó Hà Dư vừa mới tắm xong.
Tiếp theo, đối phương chỉ nói bốn chữ —— "Mình ở trước cửa."
Hà Dư sững sờ một chút, đầu óc trống rỗng ra mở cửa và bị người đối diện ôm eo.
Hà Dư muốn nói chuyện, nhưng Diệp Tầm để tay ra sau lưng đóng cửa lại liền hôn cô ấy và vừa hôn vừa cởi bỏ bộ đồ ngủ của cô ấy
Không lời thắng có lời vào giờ phút này, tất cả mọi suy nghĩ đều dùng hành động để biểu đạt.
Có lẽ là 'tiểu biệt thắng tân hôn', cảm giác đến nhanh tựa như sóng biển mãnh liệt làm ướt mặt cát. Diệp Tầm vừa buông thả dạo chơi trong cơn sóng cuồn cuộn vừa ngậm chặt lấy đầu lưỡi đỏ mềm mại trơn nhẵn kia.
Hà Dư tựa lưng vào tường và bấm lấy vai Diệp Tầm...
...
"Mình nhớ cậu —— "