Chương 09: Ngoại truyện (2)
Hà Dư đang điểu chỉnh sản phẩm mới cho mùa thu, giỏ trẻ trước mặt cổ có đặt một ít bánh quy việt quất được nướng tối hôm qua và có khách gọi món thì cô sẽ đưa hai cái cho đối phương.
Vào tối, thời tiết chợt xe lạnh, gió lớn thổi mạnh 'ào ào' và bên ngoài trở nên mờ mờ tựa như một trận mưa lớn sắp đến.
Diệp Tầm vẫn không đến. Hà Dư nhìn bầu trời mờ tối trước mắt, cô nhớ Diệp Tầm hình như không mang theo ô và nếu như trời mưa thì cô phải đi đón cổ.
Bây giờ đã hơn 5 giờ 20 phút chiều và còn hơn mười mấy phút nữa mới hết giờ học.
Do dự một hồi lâu, cô bảo một bạn học quen biết trông tạm quán giúp mình. Sau đó, cô mang ô ra khỏi cửa và mấy phút sau thì bầu trời đã bị mây đen bao phủ trog khi những hạt mưa nhỏ rơi thẳng xuống chi chít.
Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Diệp Tầm và bảo cổ đợi ở cửa tòa nhà dạy học.
Tòa nhà dạy học khá lớn, vào giờ tan học, dòng người chen chúc trong sân trường, mưa rơi lớn dần. Những hạt mưa rơi xuống 'lách tách lách tách' lên ô, rơi xuống đất, rơi xuống bắn lên cẳng chân và chờ đến khi vào tòa nhà dạy học thì sau lưng cũng ướt hơn nửa.
Diệp Tầm đứng ở trong đại sảnh của tòa nhà dạy học và thấy Hà Dư đến thì nhíu mày rồi tiến lên nhận ô.
Gió lớn thổi ở cửa, chợt thổi về phía bên này, Hà Dư lạnh đến mức không khỏi co lại, sau lưng ướt nhề khó chịu, vì vậy kéo vạt áo xuống.
Diệp Tầm nắm vai cổ.
"Đừng làm ướt phần trên." Cô hướng bên cạnh di chuyển nửa bước và lại nhìn về phía cửa. "Đứng một lúc, đợi mưa nhỏ lại đi."
Vừa mới nói xong, sau lưng chợt ấm áp, một cái tay vòng qua đi lên, kéo cô về phía sau cửa, Hà Dư không chút phòng bị và cả người đều bị Diệp Tầm ấn vào trong ngực.
Tư thế của hai người quá thân mật, làm cho sinh viên đi ngang qua liếc trộm. Diệp Tầm lại không liên tục ép vào và đến sau cửa buông tay ra.
"Có lạnh không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Hà Dư lắc đầu.
Bởi vì cơn mưa to bất ngờ xảy ra nên trong đại sảnh có không ít người bị mắc kẹt. Diệp Tầm di chuyển qua phía sau Hà Dư, lấy tư thế nửa ôm che kín lưng ướt giúp cổ và hành động này thu hút không ít cái nhìn. Diệp Tầm dường như không hề phát hiện ra được vậy, đứng yên với vẻ mặt lãnh đạm và chỉ khi Hà Dư nhìn cổ thì ánh mắt mới trở nên dịu dàng hơn một chút.
Sau khoảng năm sáu phút thì mưa dần dần nhỏ lại và Hà Dư ngẩng đầu nhìn bầu trời thì thấy mây đen đang từ từ tan đi.
"Đi thôi, đi về trước."
Diệp Tầm che ô và vẫn hơi đi phía sau nửa bước chắn phần lưng giúp Hà Dư.
Bình thường pha chế đồ uống có thể vô tình làm bẩn quần áo, cho nên Hà Dư để hai bộ quần áo dự phòng ở trong phòng nghỉ và trở về thì có thể thay ngay.
Bạn học giúp trông quán sốt ruột, thấy cô mắc mưa thì quan tâm hỏi đôi câu. Hà Dư ôn nhu nhỏ nhẹ đáp lại, đưa đối phương một ly đồ uống nóng với bánh bích quy và sau đó bắt đầu vừa nói chuyện phiếm vừa bận rộn công việc.
Bạn học ít nói, cầm đồ uống nóng ngồi trước quầy bar và cười nói.
Diệp Tầm đứng ở một bên giúp việc, trầm mặc ít nói, khi nghe thấy Hà Dư cười nói thì mí mắt hơi cong lên và mím chặt môi không nói gì.
Bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng nhãn lực của bạn học chưa đủ và không nhận ra được biến hóa cảm xúc của cổ.
Hà Dư uyển chuyển nói với bạn học rằng mình hiện giờ khá bận rộn, bạn học hiểu ý và tạm thời cúi đầu chơi điện thoại di động mà không quấy rầy nữa.
Diệp Tầm không nói tiếng nào và vẫn dọn dẹp quầy bar.
"Giúp mình lấy ra đồ trong ngăn kéo bên trái với." Hà Dư nói và rót đồ uống đã pha chế xong vào ly.
Diệp Tầm không lên tiếng, nhưng cô vẫn làm theo —— Trong ngăn kéo là một miếng bánh ngọt Tiramisu được bỏ trong bao bì tinh xảo và dường như đặc biệt để lại cho cổ.
"Nếm thử một chút xem thế nào." Hà Dư nói và đẩy đồ uống đến trước mặt cô ấy. "Còn cái này nữa, sản phẩm mới của mùa thu, cậu nếm thử một chút giúp mình."
Diệp Tầm đứng yên và ánh mắt nhìn xuống chiếc bánh ngọt Tiramisu kia.