Chương 07 : Đừng nói với tôi đây là cuộc hành trình dài (3)


Góc nhìn của Vân Trường.

Trong quá khứ tôi từng là một thương gia, tôi cùng phụ thân bán táo bán thịt và thậm chí tôi từng được quản lý một quầy hàng trước kia.Kinh doanh cũng khá tốt ,mặc dù trong thời đại loạn lạc nhưng mọi người vẫn phải ăn cơm sống qua ngày.Tôi vẫn nghe nói không ít chuyện giết người cướp của nhưng chỉ là vận may tôi vẫn rất tốt nên tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống đó trước kia.

Nhưng hôm nay tôi không chỉ thấy và hơn nữa lại bị hai nhóm người cướp .

"Thế nào rồi,có thu hoạch được gì không ?"

Lúc này,tôi và Liêu Hóa đang bị trói hai tay vào một cái cây trong khi người phụ nữ tên Trần Cung kia đang kêu mấy nữ tặc lục lọi trên người tôi và hy vọng có thể tìm thấy trên người chúng tôi ít vàng bạc châu báu . Người đầu tiên bị kiểm tra chính là Liêu Hóa.

"Báo,chỉ có một khối đá mài dao và hai quyển sách ." Nữ binh kia báo cáo với thái độ thất vọng trên khuôn mặt gầy gò của mình . Xem ra cô ta mong đợi rất nhiều .

"A..." Liêu Hóa ngậm miệng lại và thở dài buồn bã .Cô ấy hơi cau mày nhưng không nói gì cả.

"Không ngờ tới ngươi còn mang đá mài dao."

"Nó chỉ là sở thích của tôi mà thôi.Tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu nhìn thấy lưỡi dao bị cùn."

Hóa ra còn có sở thích như vậy tồn tại...

"Vậy nếu như về sau thanh long đao tôi bị gỉ ,vậy tôi sẽ nhờ cô mài giúp tôi." Bớt đi cho tôi một chút rắc rối và hơn nữa, tay nghề của Liêu Hóa cũng rất tuyệt.

Liêu Hóa làm vẻ mặt "Vào thời điểm như thế này mà cô vẫn còn ở đây mà nói những thứ vô dụng như vậy" và xoắn tay lại nhưng dây thừng này buộc rất có trình độ nên không phải thứ có thể dùng lực mà dễ dàng thoát ra được.

Tôi trước cũng thử một lần nhưng dù dây thừng này không dày nhưng lại bị trói chặt vào da thịt.Mà càng dùng sức để thoát ra thì càng siết chặt lại và vô cùng đau đớn .

"Không cần phải thử.Dưới tình trạng này mà còn nghĩ đến việc chạy trốn.Đúng là quá nhục nhã mà." Trần Cung nói khi cô ấy ngồi trước một cái bàn ở trước mặt chúng tôi và khoanh tay trước ngực . Mặc dù trời rất tối nhưng lúc này tôi vẫn nhìn ra vẻ mặt đáng ghét của Trần Cung.

Có lẽ những cơ quan trước đó đều do một tay cô ấy sắp đặt.Chỉ là,đắc ý nhầm đối tượng rồi ...

"Umm,tôi nghĩ rằng có lẽ cô đang hiểu nhầm rồi.Chúng tôi không phải là đồng bọn của đám người vừa nãy đâu."

"Làm sao ? Ngươi còn muốn ngụy biện để thoát tội hay sao ?" Trần Cung nói."Được rồi,cứ coi như có ngươi không phải bọn chúng,vậy tại sao biết được các người không phải cùng một nhóm với đám đó đây ? Và tại sao các người lại ở chỗ này đây ?"

"Chúng tôi chỉ là mới vượt qua sông và lập trại gần bở sông mà thôi.Nghe thấy có tiếng vang lên lúc này chúng tôi mới đến gần kiểm tra thôi."

"Ha ha ha,vậy chuyện này thật vừa khéo ha.Đám hỏa tặc kia dường như cũng vừa vượt qua sông đến đây và chúng đến thị trấn của bọn ta cướp lương thực."

Cướp lương thực sao...Xem ra quả nhiên đám người bên này đúng là dân làng sao ?

"Chúng tôi vẫn chưa cướp lương thực mà." Liêu Hóa nhỏ giọng cãi lại.

"Là kẻ trộm hay không,ta là người quyết định." Cô ấy vung tay phải lên ra hiệu khi cô ấy nói như vậy và gọi một nữ binh tới bên cạnh."Cô,hãy đi kiểm tra cô gái mặc áo choàng màu xanh lá cây này."

Cô gái mặc áo choàng màu xanh lá cây ,cái tên gọi này có chút tổn thương với tôi đấy.

"Cái này,cái này ,xin thứ lỗi." Nữ binh kia đi tới phía trước mặt tôi và cúi đầu chào.

Tôi thấy cô ấy để tóc hai bím đuôi ngựa trong khi cô ấy mặc một bộ áo choàng ngắn làm từ vải thô.Nhìn qua cũng biết cô ấy là người nghèo . Khi cô ấy đi tới trước mặt tôi,hai tay cô ấy không biết nên kiểm tra chỗ nào trước và đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy lúc này đung đưa không ngừng trông có vẻ hơi rụt rè sợ hãi.

"Không sao đâu,cô cứ tùy ý khám xét đi." Tôi không sợ bị soát người kể từ khi tôi thực sự không có gì trên người và kết quả tìm kiếm có thể chứng minh sự trong sạch cho tôi.

Nư binh kia hơi rụt rè một chút nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng bắt đầu kiểm tra từng li từng tý trên người tôi.

"Hà tất phải thương hại cho loại kẻ trộm này..." Trần Cung thấy thế hơi có chút bất mãn nhưng cũng không lên tiếng ngăn lại và chỉ cầm một cây quạt rồi phe phẩy mát cho mình.

"Xin hỏi có phải làng của cô ở phía trước ?"

"Không phải các người vừa mới đến cướp lương thực hai ngày trước sao ?"

"Trong thôn rất giàu có sao ?"

"Giàu có ?" Cô ấy 'hừ hừ' thành tiếng và trên mặt hiện vẻ chế giễu trước câu nói của tôi."Nếu chúng ta giàu có,thì chúng ta có thể chia lương thực cho các ngươi sao ."

Tôi đang trong tình thế khốn cùng nhưng bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý.Duy nhất chỉ có một thứ mà tôi không thể nào chấp nhận được là thái độ xấu tính này của cô gái Trần Cung này.

"Ta hiểu chứ.Đám dân chạy loạn các ngươi cũng không dễ chịu.Nhưng bất luận ra làm sao thì ngôi làng của ta cũng không thể chấp nhận các ngươi.Đây là thời đại loạn lạc,chung quy vẫn luôn có người chết đói.Những gì ta có thể làm là muốn đảm nảo bách tính trong thẩm quyền quản lý của ta không bị chết đói."Trần Cưng đứng đậy khi cô ấy nói như vậy và khuôn mặt đẹp đẽ của cô ấy trở nên lạnh lùng hà khắc .

Nếu bạn nghĩ về nó từ quan điểm dân chúng của cô ấy,có lẽ Trần Cung được cho là một vị quan tốt.

"Chỉ cần đảm bảo bách tính trong ngôi làng này có cuộc sống an khang.Nếu ngôi làng vẫn sống tốt khi châu thị sát đến thì ta sẽ có hy vọng được thăng quan !"

... Tôi rút lại những gì tôi nghĩ trước đó.

"Nói mất cả buổi,hóa ra chỉ là ham mê chức quan huh." Liêu Hóa không nói từ lúc đầu và bây giờ cô ấy lại đâm vào chỗ đau của Trần Cung.

"Ham mê chức quan là sao ?" Khuôn mặt Trần Cung trở nên vô cùng trầm trọng hơn và cô ấy hơi cúi về phía trước nhưng cô ấy ngây lập tức khống chế lại cảm xúc và bắt đầu bước đến."Dùng vũ lực để hùng bá cũng là một cách,đơn giản mà lỗ mãng.Nhưng chức quan can gián ,cần phải có nhiều học vấn lắm.Nếu không tốt đẹp chẳng phải sẽ được lưu tên sử sách khi đạt được bằng vũ lực như vậy sao ?"

Một trận gió biển thổi vào và thổi mùi sóng với muối vào mũi tôi.Khi nó đi ngang qua tôi và thổi xuyên qua khu rừng làm cho lá kêu xào xạc.Sức gió thổi tới người Trần Cung khiến quần áo cô ấy không ngừng đung đưa và binh sĩ cầm cờ phía sau cô ấy cũng không ngừng mà đung đưa theo.Có lẽ không lâu nữa,sương mũ cũng sớm tan đi.

Trần Cung đứng bất động.Hai tay cô ấy vòng ra trước ngực và trên mặt lộ vẻ chính trực không giống trước đó.Binh sĩ xung quanh cũng gật đầu với những gì cô ấy nói nhưng hầu hết vẫn đứng đó như khúc gỗ.Trong lòng tôi cảm thấy người tên Trần Cung anyf không nên bị lãng quên trong một góc nhỏ của thế giới này như vậy.Mặc dù cô ấy hơi khiến người ta khó chịu nhưng cô ấy cũng có tham vọng và con đường của riêng mình.Nhìn qua ,dường như cô ấy cũng có năng lực và chuẩn bị rất tốt.

"Báo,trên người nữ nhân này không phát hiện bất kỳ vật gì đáng giá." Dường như nữ nhân kia đã đi đến kết luận và đứng dậy để báo cáo . Có vẻ cô ấy trở nên hơi hoạt bát hơn trước.

"Thật vậy sao ? Được rồi,lui ra đi." Trần Cung không hỏi thêm nữa và lạnh lùng kêu nữ nhân đó lui xuống.

"Nếu đã như vậy,trước tiên cứ giam lại đã.Xem dáng vẻ bọn chúng có lẽ cũng là sĩ quan phụ tá trở lên,nên biết đâu có thể may mắn mà tóm được thủ lĩnh của chúng tôi sao ."

Khi cô ta nói xong,hai nữ binh vừa nãy kiểm tra người tôi vội vàng quay lại đây và nới lỏng dây trói của chúng tôi.

Bộ chúng tôi trông giống sĩ quan phụ tá sao huh ... Tôi sao cũng được,nhưng tốt xấu gì Liêu Hóa cũng là chủ bộ thành , vì vậy ít nhất cô ấy cũng phải cao hơn phó thủ lĩnh mới đúng chứ.

"Quan tướng quân."

"Không,giờ không phải lúc."

Khi dây thừng được nới lỏng,Liêu Hóa nhỏ giọng gọi tôi.Tôi biết cô ấy có ý kêu chúng tôi nhanh chóng chạy trốn nhưng lúc này đang bị bao vây tầng tầng lớp lớp.Kể binh sĩ xung quanh khá kém ,nhưng tôi cũng rất khó khắn mà có thể trốn thoát .

Mặt khác,bản thân chúng tôi cũng không làm điều gì sai và không cần phải cố bắt đầu mọi chuyện với điều này.Bây giờ khi bị cuốn vào trong chuyện này ,chúng tôi càng không nên giết dân binh của ngôi làng.

Cách tốt nhất vẫn là thuận thế mà hành động và không phải vạn bất đắc dĩ thì vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi.Tất cả những gì chúng tôi có thể làm lúc này là hy vọng đám Lữ Bố đại nhân nhận ra rằng bên này xảy ra vấn đề và nhỏ giọng nghĩ cách để cứu chúng tôi ra.

"Tôi biết rồi."

Tôi không biết Liêu Hóa có thực sự hiểu rõ những gì tôi muốn nói không nhưng cô ấy gật đầu . Vì vậy tôi sẽ coi là cô ấy hiểu được ý tôi.

"Lựa chọn sáng suốt." Trần Cung tức giận vỗ đầu gối và đứng đậy khi cô ấy nhìn thấy chúng tôi hợp tác với nhau và không thèm nhìn vào chúng tôi nữa khi cô ấy đi qua những binh sĩ và để binh sĩ dẫn đường.

"Mặc dù tôi hiểu rõ dụng ý của Quan tướng quân nhưng lúc này chúng ta không mau chóng thoát khỏi đây sao ?" Liêu Hóa lặp đi lặp lại khi cô ấy đứng dậy.Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng mà.

Nhưng ý tôi đã quyết.

"Ừm,có lẽ chỉ là hiểu lầm.Nếu chúng ta chạy trốn ,sau đó hiểu lầm sẽ trở thành sự thật." Tôi nói khi tôi gật đầu để trấn an Liêu Hóa."Lúc này chúng ta cứ nên tùy cơ mà hành động.Dường như bên trong vẫn có nhiều xung đột."

Trần Cung gọi đám người kia là châu chấu mà không phải là trộm,dường như đám người kia chỉ trộm lương thực.Mặt khác,tôi cũng cảm thấy đám trộm này hơi bất thường.Dường như rất có tổ chức.

Gió càng thổi mãnh liệt hơn và cái lạnh đang thổi xuyên qua bộ quần áo chưa khô ráo của chúng tôi khiến tôi lạnh thấu xương.Vốn tưởng rằng cuộc hành trình đi Đông Quận và Nhữ Nam sẽ không xa nhưng ai ngờ tới chuyện này lại xảy ra.

Dường như đúng như Liêu Hóa nói.Có lẽ đây chính là mệnh trời gây nên .


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!