Chương 02 : Nàng là động vật quý hiếm sao?


Chương 02 : Nàng là động vật quý hiếm sao?
Như Tiểu Lam rơi từ trên cây xuống.
Âm thanh của các binh lính càng ngày càng gần.
Tiêu rồi, lần này xong thật rồi! Như Tiểu Lam tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Sau gáy đau đớn, trước khi rơi xuống đất, nàng bị chồn trắng ngậm và thả nàng ở trên cây một lần nữa.
Trong lúc nàng bị chồn trắng kéo lê ở trên cành cây thì cành cây quét qua cơ thể khiến nàng rất đau đớn.
Không phải đâu nhỉ, chẳng lẽ kết cục của nàng là sẽ bị con chồn trắng này ăn thịt sao? Nhân sinh thật đúng là bi thương mà!
Vào lúc con chồn trắng kéo nàng và nhảy sang một thân cây khác thì nàng bị vướng phải một cành cây.
Sau đó chỗ cổ truyền đến cảm giác đau rát.
Như Tiểu Lam không thể chịu nổi nữa và thà bị ngã xuống chết còn tốt hơn so với bị con súc sinh này ăn thịt!
Nàng liều mạng vùng vẫy, cơ thể văng lên không trung và rơi khỏi cây một lần nữa.
Lá cây lướt qua bên cạnh và quá trình rơi xuống lần này thật sự dường như rất dài vậy.
"Bùm!"
Mắt nổ đom đóm khi nàng ngã xuống nhưng lại không hề thấy đau như tưởng tượng và đồng thời còn có cảm giác mềm mại ở bên dưới cơ thể...
Cái này là tình huống quái quỷ gì vậy?
Cúi đầu, đối diện với một đôi mắt màu đỏ tươi.
Ma!
Nàng chợt nhảy dựng lên nhưng bên hông lại cảm thấy căng thẳng và nàng bị thứ đó đè xuống.
Đến tận lúc này nàng mới phát hiện ra rằng đó là một người đàn ông đang nằm ngửa ở trong bụi cỏ và trên mặt tái nhợt không còn giọt máu nào với đôi mắt đỏ thẫm giống như hai khối ngọc trong suốt. Ở trong ban đêm nhìn qua giống như ánh mắt của dã thú và khiến người khác nhìn vào mà kinh sợ.
Toàn thân Như Tiểu Lam cũng cứng lại và nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.
Ôi mẹ ơi, vất vả lắm mới chạy thoát thân ra khỏi miệng con chồn trắng kia, bây giờ lại bị tên người rừng này ăn thịt rồi!
Nàng hét to lên nhưng âm thanh mà người khác nghe được chỉ là mấy tiếng 'chít chít' êm dịu và bộ dạng trông vô cùng đáng thương.
Bên hông căng thẳng, nàng bị gã đàn ông kia nhấc lên và đặt ở trước mặt mà quan sát cẩn thận.
Này, đừng ăn tui nhá, thịt tui chẳng hề ngon chút nào đâu, tui nhỏ như vậy mà, gầy như vậy mà...Mỗi ngày đều ăn chuột chết đó...Ngươi ăn ta thì sẽ bị trúng độc đó...
Động vật nhỏ ở trước mặt không ngừng kêu 'chít chít' giống như đang muốn cố gắng giải thích cái đó với hắn ta.
Thanh Mặc Nhan hít một hơi thật sâu và chỗ ngực ban nãy vẫn còn đau nhức đến mức không thể thở nổi. Giờ lại chẳng biết tại sao mà đột nhiên khôi phục lại như bình thường. 
Thật đúng là khó hiểu, mỗi khi cổ độc phát tác từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống như vậy.
Chẳng lẽ việc hắn ta dùng loại thuốc kia quanh năm cuối cùng cũng có tác dụng sao?
"Thế Tử? Người có sao không?" Vào ngay lúc này, một gã đàn ông ăn mặc như hộ vệ hiện thân đi ra từ trong bóng tôi và nói với vẻ mặt lo lắng.
"Huyền Ngọc, đỡ ta đứng dậy..." Giọng nói trầm thấp vang lên và Như Tiểu Lam bị hắn ta túm lấy cũng ngẩn người ra.
Có thể nói chuyện bình thường, vậy thì hắn ta cũng không phải là người rừng sao?
Hộ vệ đỡ gã đàn ông kia ngồi dậy.
Ánh trăng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu và lúc này Như Tiểu Lam mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn ta.
Đôi mắt ban nãy còn giống như huyết ngọc nay đã từ từ nhạt dần. 
Đôi mắt đen trắng rõ ràng và khôi phục lại sự trong suốt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Con vật nhỏ này...Dường như có thể áp chế cổ độc phát tác."
"Hả?" Huyền Ngọc bắt đầu gãi gãi đầu. "Làm sao thứ này có thể được?"
Thực ra thì ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không tin là sẽ có loại chuyện này.
Hắn ta chậm rãi buông con linh miêu ra.
Sau khi thoát khỏi sự khống chế của đối phương, Như Tiểu Lam chợt lùi về phía sau.
Nàng vừa mới lùi về phía sau hai bước thì chợt thấy cơ thể gã đàn ông kia hơi chậm lại và suy yếu mà ngã trên mặt đất.
Không thể nào, chẳng lẽ đây chính là thứ cổ độc phát tác mà bọn họ nói ban nãy sao?
Như Tiểu Lam mở to đôi mắt mèo màu xanh trong suốt và 'kinh hồn bạt vía' nhìn chằm chằm gã đàn ông ngãy xuống đất.
Cái quái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ thật sự vì nàng là động vật quý hiếm cho nên mới có loại tác dụng này sao?
Người kia vươn tay về phía nàng và dường như muốn túm lấy nàng một lần nữa.
Như Tiểu Lam lùi về phía sau một lần nữa và vất vả lắm mới tránh thoát được. Nàng chẳng ngu ngốc thêm một lần nữa mà để tên kia tóm được một lần nữa đâu.
"Thế Tử, ngài muốn thuộc hạ bắt nó sao?" Hộ vệ vội la lên và đồng thời rút bội kiếm bên hông ra.
Như Tiểu Lam xoay người vèo một cái và liền trèo lên cây gần đó. Nàng nhe răng nanh nhỏ bé về phía tên hộ vệ kia.
Nhìn cũng biết bọn họ không phải là người tốt. 36 kế, chạy là thượng sách.
Vào lúc nàng xoay người chuẩn bị chạy trốn, chợt thấy trên cây đối diện có một bóng trắng ẩn mình đi ra và nàng bị dọa cho sợ mà hai chân mềm nhũn ngay lập tức.
Con chồn trắng kia vẫn còn đang chờ nàng ha!


 



Bình Luận
loading...Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!