Chương 40 : Không phải cái tuổi này cũng quá nhỏ sao?
Như Tiểu Lam chạy như điên ra ngoài giống như bị lửa đốt đến mông vậy.
Nóng quá...Nóng quá...
Khi chạy ra đến cửa, bản năng của động vật chỉ dẫn phương hướng cho nàng và Như Tiểu Lam không chút do dự chạy về phía tây.
Không xa phía tây có một cái hồ và nuôi hơn mấy chục đôi cá chép gấm trong đó.
Như Tiểu Lam đi tới bên cạnh hồ rồi trực tiếp nhảy 'ùm' xuống.
A a a, nóng như vật, đồ tà vật đáng chết, muốn khống chế bà hả? Nằm mơ đi!
Như Tiểu Lam lại lẩm bẩm nguyền rủa một lần nữa khi nàng ngâm mình trong nước. Từng tia sáng rực rỡ như ẩn như hiện lại phát ra từ trên cơ thể nàng.
Ban đầu ánh sáng chỉ nhàn nhạt nhưng về sau lại càng ngày càng mạnh và toàn thân Như Tiểu Lam trông giống như bị một cái kén sáng chói bao bọc lấy.
Trong ánh sáng rực rỡ, cơ thể linh miêu dần dần biến đổi. Cánh tay nhỏ trắng nõn như ngó sen xuất hiện, tiếp theo là cơ thể, cẳng chân...
Như Tiểu Lam sợ đến ngây người ra.
Cái chuyện gì thế này...Biến thành người sao?
Nàng không dám tin vào điều này mà giơ hai tay ra.
Không sai, đây đúng là tay người, không còn là móng vuốt của động vật nữa rồi!
Vạn tuế! Rốt cuộc thì nàng cũng có thể thoát khỏi kiếp sống làm sủng vật rồi.
Mới đứng lên thì mất thăng bằng và nàng lại ngã xuống hồ nước một lần nữa. Bên cạnh có một con chép gấm bơi ngang qua và nó khinh thường vẫy đuôi bắn nước lên mặt nàng.
Không đúng.
Lúc này nàng mới phát hiện ra rằng mặc dù nàng đã khôi phục lại hình dạng con người nhưng đôi tay này...Cũng quá nhỏ!
Cúi xuống nhìn cơ thể một lần nữa, trước ngực là một sân bay.
Thật sự là một vùng đất bằng phẳng.
Không phải chứ.
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.
Nhìn ánh ngược dưới mặt nước thì lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng hình dáng bây giờ của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo, mang theo nét trẻ con đáng yêu ngây thơ và trông chiều cao thì cũng chỉ lớn như đứa trẻ 4, 5 tuổi mà thôi.
Vất vả lắm mới khôi phục lại hình dạng con người nhưng không ngờ tới bản thân biến thành một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, vậy thì nàng phải sống như thế nào đây?
Cho dù bây giờ nàng có thể nói chuyện và tự mình đi lại được nhưng với cái hình dáng này thì làm sao có thể sống sót ở thời cổ đại này đây? Chạy ra ngoài chắc chắn sẽ bị những tên buôn người bắt mang đi bán.
Phía sau bụi cây, bóng dáng của Thanh Mặc Nhan dần dần biến mất ở trong đó khi hắn lặng lẽ nhìn thân hình nhỏ bé đang ở dưới hồ và nhìn nàng lẩm bẩm cái gì đó với vẻ mặt đầy chán nản.
"Thiếu Khanh đại nhân?" Mấy thị vệ của Đại Lý Tự đứng ở phía sau lên tiếng.
"Lui xuống." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói. "Ai cũng không được qua đó."
Đám thị vệ không hiểu được là rốt cuộc chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe lệnh mà lui xuống.
Một mình Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó nhìn bé con đang đi lảo đảo tới bên cạnh hồ ở trong nước và muốn bò lên bờ nhưng nàng cố gắng cả buổi vẫn không leo lên nổi.
Hai cánh tay nhỏ bé dính toàn bùn.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan không nhịn được mà khẽ cong lên.
Vốn là hắn lo lắng tà vật kia sẽ gây ra tổn thưởng đối với con vật nhỏ nhưng không ngờ tới rằng đuổi theo đến đây lại được nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy.
Lúc này Như Tiểu Lam thật sự muốn khóc.
Nàng không ngờ tới thành hồ lại cao như vậy và lúc nàng còn là linh miêu thì có thể linh hoạt leo lên nhưng vào lúc biến thành một bé gái thì không còn sự linh hoạt kia nữa và căn bản là cánh tay nhỏ bé của nàng không có chút sức lực nào cả.
"Ùm." Nàng lại rơi xuống hồ một lần nữa.
'Ùng ục ùng ục'...
Nàng muốn đứng lên nhưng chẳng biết tại sao mà hai chân lại không chạm tới đáy hồ.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Nàng mở to mắt ra ở dưới đáy hồ và chỉ thấy hai tay nàng lại biến đổi về cặp móng vuốt một lần nữa.
Lại biến đổi về sao?
Nàng ra sức đạp nước ngoi đầu lên từ đáy hồ lên trên mặt nước.
Đúng lúc này, có người túm được nàng và vớt nàng ra khỏi mặt nước.
"Vẫn ngốc như vậy." Giọng nam quen thuộc vang lên ở bên tai nàng.
Là Thanh Mặc Nhan.
Cơ thể ướt đẫm của Như Tiểu Nam cuộn tròn lại trong lòng bàn tay Thanh Mặc Nhan.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy rất buồn ngủ.
Có lẽ vì ban nãy nàng đột nhiên biến thành người và vào giây phút cuối cùng của ý thức thì nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cúi đầu xuống nhìn nàng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng đó còn mờ mờ ảo ảo mang theo nụ cười.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ đến những thứ khác thì đã rơi vào trong giấc mơ đẹp.