Chương 34: Diệp Tử
"Mọi người đừng hoảng sợ, có thể là nhảy Aptomat thôi, tôi đi kiểm tra xem sao."
Hội trưởng trấn an cảm xúc của mọi người, lấy điện thoại di động ra chiếu sáng và chuẩn bị đi kiểm tra cầu dao một mình. Hành động này rất nguy hiểm.
"Hội trưởng! Đừng đi, lúc này tuyệt đối không thể tách ra."
"Cái này..."
"Đi thẳng vào phòng ngủ đi! Trai gái tách ra, nếu như muốn đi nhà vệ sinh thì nhất định phải gọi vài người đi cùng!"
Nghĩ đến an toàn, tôi buộc phải nói nhiều vài câu.
"Lưu Hùng, trong chúng ta, trên người ai có con dấu hay không?"
"Mọi người đều không có."
"Vậy thì tốt, hi vọng chúng ta có thể bình an vô sự vượt qua đêm nay."
Bước vào căn phòng đen như mực, đám Vương Diệc chỉ vỗ lưng tôi mấy cái và làm động tác tay khích lệ với tôi.
"Cám ơn..."
"Trương Giản, ông cho rằng, 'Dạ Tử' rốt cuộc là cái gì?"
"Không rõ, tôi không có bất kỳ manh mối nào cả..."
"Thật sao? Ít nhất, chúng ta cũng có thể chuẩn bị tâm lý một chút nếu như biết được thứ đó là gì..."
Vương Diệc thở dài và ngồi trên mép giường với những người khác mà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng gió thổi qua khe cửa sổ giống như tiếng gào của Ác Ma không ngừng vang lên bên tai tôi và luôn luôn có tia chớp quét qua bóng tối chiếu sáng căn phòng. Sau khi chớp lóe sáng, căn phòng lại chìm trong bóng tối một lần nữa và điều này khiến cho tôi luôn cảm thấy trong phòng sẽ xuất hiện thứ gì đó vào lần sau tia chớp quét qua căn phòng.
Ngồi trên ghế nhắm hai mắt lại, cơ thể rất khó ngủ trong tình trạng tinh thần rất căng thẳng. Tôi đang nhìn vào bóng tối vô tận mang đến mình cảm giác vô cùng áp lực...
Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc...
Tiếng đồng hồ báo thức không ngừng vang lên và cuối cùng thì ý thức của tôi cũng trở nên hơi mơ hồ dưới âm thanh giống như thúc giục người ta ngủ này.
Ầm ầm!
Không biết tôi đã bị tiếng sấm đánh thức bao nhiêu lần, tôi mơ màng mở hai mắt ra và liếc nhìn căn phòng. Tôi phát hiện có bóng người ngoài cửa sổ và bóng người đó quay lưng về phía tôi khi tôi đang định ngủ tiếp.
Không giống như con quái vật trong tưởng tượng của tôi, bóng người có những đặc điểm của phụ nữ rất rõ ràng. Mái tóc dài vàng nhạt bất lực tung bay trong cơn bão.
Là Mira! Cô áy chạy ra ngoài làm gì vậy!
Khi tôi định chạy đến cửa sổ và hét lên bảo cô ấy quay lại, thì cô ấy chạy về phía sân bay mà không thèm quay đầu lại.
"Chậc!"
Tôi tặc lưỡi và dùng tay đánh thức những người khác.
"Này! Dậy đi! Này!"
Bọn họ ngủ say giống như chết vậy và bất kể làm thế nào cũng không thể đánh thức được bọn họ. Tôi lại nhìn về phía bóng người khuất dần ngoài cửa sổ và không có cách nào khoác ngoài tạm thời đuổi theo cô ấy đã.
"Mira!"
Phía sau Mira, tôi hét lớn gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy giống như bị điếc, phớt lờ tôi và bản thân cứ chạy về phía trước.
Không thể đuổi kịp cô ấy... Thể lực của Mira tốt hơn tôi rất nhiều và tôi dốc hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp cô ấy mà thôi.
"Mira! Nghe thấy thì mau dừng lại!"
Tiếng cố hét lên bị tiếng sấm át đi, mưa to khiến tôi ướt đẫm cả người. Tôi không mang theo bất kỳ công cụ chiếu sáng nào và chỉ có thể tiến về phía trước nhờ vào ánh sáng do tia chớp lóe lên.
Mira giống như đang đợi tôi vậy và. Tốc độ của cô ấy sẽ chậm lại mỗi khi tôi đuổi không kịp và cô ấy sẽ tăng tốc trở lại mỗi khi tôi sắp bắt kịp cô ấy. Cứ như vậy, giữa tôi và cô ấy, từ đầu đến cuối cả hai luôn duy trì một khoảng cách không hề nhỏ.
Khi đuổi theo Mira, tôi đã đến sân bay và Mira cũng tiến vào con đường mòn kia.
"Không được đâu! Mira, mau quay lại!"
Đó vẫn là tiếng kêu gào chẳng có chút tác dụng nào và tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bước vào con đường mòn giống như cổng vào Địa Ngục đó.
Tôi rất muốn... Quay lại...
Nếu như tôi quay lại, Mira sẽ thế nào?
Mặc dù tôi chẳng có nghĩa vụ phải cứu cô ấy, nhưng tôi đã coi cô ấy như một người bạn từ tận đáy lòng. Cho dù không phải là bạn, tôi vẫn sẽ cứu cô ấy.
Tôi đúng là người thích xen vào chuyện của người khác, ban đầu cũng như vậy mới khiến tôi gặp rắc rối lớn với bạn gái mình.
"Phật Tổ phù hồ!!!"
Tôi hét lớn và nhắm mắt lao vào con đường mòn tối tăm.
Con đường mòn đen như mực không có chút ánh sáng nào, nhưng may mắn là đường mòn thẳng tắp. Tôi giảm tốc độ và đi xuyên qua con đường mòn với tốc độ khá ổn định.
Đường mòn cũng không dài, nhưng tôi mất rất nhiều thời gian mới thoát ra khỏi con đường mòn.
Bên ngoài, chẳng biết từ lúc nào đã trời yên biển lặng và ánh trăng sáng trong cho phép tôi dễ dàng nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Trong dinh thự cách đó không xa, có ánh lửa mờ mờ lập lòe.
Tiếng đàn tranh đột nhiên vang lên bên tai. Đó là một ca khúc vô cùng êm tai, nỗi bi thương ẩn giấu dưới giai điệu vui tươi. Ca khúc dường như có sức mạnh thần bí nào đó và khiến cho tôi vô thức bước vào dinh thự.
Trong căn dinh thư vô cùng sạch sẽ, thậm chí có thể dùng từ 'không nhiễm bụi nhân gian' để hình dung và cái này hoàn toàn trái ngược bề ngoài đổ nát của dinh thư.
[tiêm trần bất nhiễm (纤尘不染): không nhiễm bụi nhân gian ]
Tản bộ trên hành lang sân của dinh thư, có đàn cá chép bơi trong cái ao cạnh sân và đây chắc chắn không phải là một dinh thự bỏ hoang...
Chẳng lẽ những thổ dân trước kia vẫn còn ở lại đây sao?
Cuối cùng, tôi bước vào nơi vang lên tiếng đàn tranh và đó chính là đại sảnh của dinh thự.
Kẽo — Kẹt ~
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt kéo dài khi mở ra...
"Công tử hạ cố đến chơi hàn xá, tiểu nữ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội."
Một người phụ nữ mặc Hán phục màu tím ngồi quỳ trong đại sảnh và ngừng gảy đàn tranh sau khi nhìn thấy tôi đi vào. Cô ấy đứng lên, hai tay đặt ở bên hông và cúi đầu về phía tôi khi cô ấy hơi cúi người xuống.
Tôi biết cái này, đây là lễ nghi chào hỏi cổ đại.
"Cái đó... Rất xin lỗi vì đã quấy rầy, xin hổi... Cô ấy có từng nhìn thấy một cô gái với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam không?"
"Thưa công tử, thành thật xin lỗi, tiểu nữ không nhìn thấy."
Cô ấy ngẩng đầu lên và lộ ra khuôn mặt 'quốc sắc thiên hương' . Đó là một kiểu vẻ đẹp hoàn toàn khác với người hiện đại. Kiểu vẻ đẹp cổ điển, tao nhã và trưởng thành. Với mái tóc dài xõa xuống ngang lưng, cô ấy trông khoảng 20 tuổi và gò má hơi hửng hồng.
Ngay khi xuất hiện, người phụ nữ mặc Hán phục này mang đến cho tôi một cảm giác bất thường nghiêm trọng. Động tác, giọng điệu, thần thái của cô ấy đều không phù hợp với thời hiện đại.
Điều quan trọng hơn là cô ấy mang đến cho tôi cảm giác giống hệt như của "Dạ Tử" !
"Ồ... Vậy thì tôi rời đi trước..."
"Công tử, ngài đã đội mưa đến đây, y phục cũng ướt hết cả rồi. Cứ tiếp tục như vậy, công tử sẽ nhiễm phong hàn mất, không bằng công tử tắm một chút và thay quần áo sạch sẽ rồi rời đi cũng không muộn."
Không biết là chuyện gì đang xảy ra, tôi cảm giác mình dường như không thể từ chối yêu cầu của cô ấy.
"Cám ơn..."
Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, tôi bước vào một phòng tắm rộng lớn và ngâm mình trong làn nước ấm áp một lúc. Điều này khiến cho nhiệt độ cơ thể tôi trở lại mức bình thường và mặc quần áo mà cô ấy đã chuẩn bị cho tôi sau khi lau khô người.
Đó là một bộ Hán phục được làm bằn lụa xanh lá đậm và khác với quần áo hiện đại. Loại quần áo này mặc vô cùng thoải mái và theo tôi được biết thì loại quần áo này chỉ có nhà giàu cổ đại mới sử dụng.
Trở lại đại sảnh lần nước, tôi không thấy bóng dáng cô ấy ở đâu. Sau khi tìm kiếm một vòng, tôi phát hiện cô ấy đang ngồi trên ghế đá ở sân và ngắm nhìn trăng.
"Dường như công tử có rất nhiều nghi vấn, đúng không? Xin công tử cứ hỏi."
"Cô... Là người sao?"
"Đúng, cũng không đúng, trước kia là vậy, bây giờ tiểu nữ cũng không giải thích được."
Dưới ánh trăng, bóng dáng cô ấy hơi lờ mờ và còn hơi... Trong suốt.
"Cô tên là gì..."
"Tiểu nữ tên là Diệp Tử (叶紫). Diệp (叶) trong 'lá rụng về cuội', Tử (紫) trong 'điều lành đem đến'."
[lạc diệp quy căn(落叶归根): lá rụng về cuội]
[tử khí đông lai (紫气东来): điều lành đem đến ]
Diệp Tử... "Dạ Tử"... Hóa ra là như vậy sao... Chữ khải của "Dạ Tử" chắc là cô ấy.
[Chữ khải 楷書 (khải thư hay chính thư 正書). Là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay. ]
"Tôi là Trương Giản (张简), Trương (张) trong khai trương (开张), Giản (简) trong đơn giản (简单 )."
"Trương công tử, nếu như ngài không phiền, hãy để tiểu nữ kể một câu chuyện cho ngài."
"Diệp tiểu thư... Cô cứ kể đi."
Cô ấy vỗ vào ghế đá bên cạnh ra hiệu cho tôi ngồi xuống và sau đó cầm ấm trà trên bàn đá lên rồi rót cho tôi một tách trà nóng.
Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đó là một loại trà thơm rất đậm đà và chắc chắn không thể mua được ở thời hiện đại.
"Trước đây, có một gia tộc họ Diệp, trong gia tộc đó có một người làm quan viên quan trọng của triều đình. Bởi vì như vậy mà Diệp tộc khi đó được coi như là một danh gia vọng tộc."
"Quan viên họ Diệp đó sau này có một đứa con gái. Con gái người đấy là một mỹ nữ nổi danh trong kinh thành vào thời điểm đó và vô số người đến cầu hôn mỗi ngày."
"Người đấy là một phụ thân rất tốt, chỉ cần con gái không thích là hắn không đồng ý. Cho đến một ngày, Thái Tử nhìn trúng con gái hắn, đây vốn là một mối thông gia rất quan trọng đối với hắn và cả đối với gia tộc. Nếu như thành công, Diệp gia sẽ là hoàng thân quốc thích, nhưng hắn lại kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân này bởi vì quan tâm đến tình cảm của con gái mình."
"Thái Tử giận dữ và bởi vì chuyện này tổn hại đến thể diện của hắn, tổn hại đến thể diện của hoàng đế tương lai, cho nên hắn đã giáng tội cho Diệp gia. Cũng may là đương kim hoàng thượng thánh minh, không trừng phạt quá nặng với Diệp gia, nhưng gia tộc từ chối hoàng đế tương lai không thể giữ lại."
"Hoàng thượng nghĩ ra một cách, thu xếp Diệp gia ở một đảo hoang có môi trường khá tốt, cũng gia phong hắn làm Trấn Hải Hầu, ban cho Diệp gia rất nhiều thứ coi như là một sự đền bù và đổi tên đảo hoang thành tên của hắn, đảo Diệp Minh."
"Đáng tiếc là con gái hắn mắc bệnh hiểm nghèo khi ở 'tuổi má hồng' . Bởi vì trên đảo hoang rất ít dược liệu, cho nên con gái hắn đã ở tình trạng 'bệnh đã ăn sâu vào xương tủy' khi lấy được dược liệu. Không bao lâu sau, số phận như lá rụng trên cậy. Cuối cùng, mất đi con gái và vài năm sau đó chết trong trầm cảm."
[đào lý niên hoa (桃李年华): tuổi má hồng ]
"Những người còn lại trong Diệp gia sống trên đảo Diệp Minh này từ đời này đến đời khác. Cho đến rất nhiều năm sau, một con cự thú sắp thép kỳ quái xuất hiện trên biển và một con chim ưng khổng lồ gầm thét xuất hiện trên bầu trời. Nghe nói là lại có chiến tranh xảy ra và từ đó tất cả mọi người trên đảo đều rời đi. Đảo Diệp Minh lại biến thành đảo hoang."
"Trương công tử, chuyện đã kể xong, xin hỏi, ngài còn cần thêm trà không?"
Tôi gật đầu, cô ấy cầm ấm trà lên và rót đầy áp tách trà của tôi một lần nữa.
"Cô chính là cô con gái trong câu chuyện đó..."
"Đúng vậy, tôi vẫn luôn mong chờ ai đó có thể lắng nghe tôi kể tất cả những thứ này. Lần đầu tiên trong hàng trăm năm qua."
Cô ấy nở nụ cười điềm tĩnh với tôi và trong giọng nói cô đơn lạnh lẽo khiến cho tôi cảm thấy xót xa trong lòng.
"Sau khi tôi xuống từ trên máy bay, cô đã nhìn chằm chằm vào tôi sao..."
Tôi muốn biết nguyên nhân cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và Mira.
"Máy... Bay? Trương công tử, ý của ngài là con chim ưng khổng lồ mà mọi người cưỡi sao?"
"Đúng vậy, chính là thứ đó."