Chương 20 : Đừng nói với tôi đây là ở lại Hứa Xương


Góc nhìn của Vân Trường.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ ,tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái và tràn đầy sinh lực.

Tôi ngây người ngồi ở trên giường và nhìn ra cái bàn được bày trước cửa theo thói quen.Cái bàn này đặc biệt dùng để đặt thư tín mang tới.Nhưng trên bàn lại trống không,tôi thở dài.

Đã được ba,bốn ngày kể từ khi chúng tôi rời Từ Châu tới Hứa Xương này nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào về ca ca.Tào Tháo đại nhân nói rằng cô ấy giúp tôi nhưng tôi cũng không biết có nên dựa vào cô ấy không.Thậm chí chúng tôi từng là bằng hữu tốt,nhưng bây giờ chúng tôi đã trở thành kẻ thù không đội trời chung;cho dù Tào Tháo đại nhân muốn phía người đi tìm ca ca thì nhất định ca ca cũng không để cho cô ấy tìm được huynh ấy một cách dễ dàng.

Hoặc là ,ca ca đã...Không,không phải vậy đâu.

Tôi mặc áo choàng màu xanh lá cây và định ra cửa tìm Cam Thiến với My Trinh.Hai người họ và Hoa Đà ở trong nội phủ,giường ở nội phủ mềm mại hơn so với cái giường của tôi ở bên này.Đối với những cô gái bình thường như họ,đây không hẳn là một cuộc sống quá khó khăn.

Khi chúng tôi còn ở Từ Châu trước đây,tôi đã đáp ứng ca ca là sẽ cố gắng chăm sóc và bảo vệ hai người bọn họ .Và kể từ khi tôi đến Hứa Xương,tôi vẫn luôn đi kiểm tra xem hai người họ hàng ngày.

“Yo ~~Hai người vẫn khỏe chứ ?" Khi tôi bước tới cửa ngoài nội phủ ,tôi vội vàng chào hỏi họ khi thấy hai người họ vẫn đang ngồi ở trong đại sảnh.

Hả ?

Cảm thấy có gì đó không đúng lắm,tôi vội vã bước về phía trước kiểm tra.Khi tôi tới gần hơn,tôi thấy My Trinh đã dùng hai tay lau nước mắt.Tóc của muội ấy không có ghim lại và tôi biết muội ấy vừa tỉnh lại không lâu.

"Mi Trinh muội muội,có chuyện gì vậy ? Muội đau bụng sao ?"

"À,không có gì nghiêm trọng đâu." Cam Thiến cười khổ nói khi muội ấy xoa xoa lưng My Trinh.Không khó để nhìn ra,mắt Cam Thiến cũng hơi đỏ ngầu nốt."Chỉ là My Trinh gặp ác mộng và lúc này mới khóc không ngừng mà thôi."

Hu, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

"Muội,muội mơ thấy Lưu Bị đại nhân...Lưu Bị đại nhân,huynh ấy..."

Khi nghe thấy được tên ca ca,trái tim lại trở nên nặng trĩu một lên lần nữa.

Đã một thời gian rồi My Trinh vẫn chưa được nhìn thấy ca ca,lúc này sinh tử của ca ca còn chưa rõ.Mở về ca ca cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi.

"My Trinh muội muội,ca ca..."

"Muội mơ thấy Lưu Bị đại nhân,huynh ấy...Ngủ cùng với những cô gái khác..."

"Hả ?"

My Trinh nói những lời vô cùng bất ngờ khi muội ấy khóc lóc.

"Muội muội đừng khóc.Ca ca luôn do dự thiếu quyết đoán.Sẽ không thể nào có chuyện huynh ấy ngủ cùng với cô gái khác đâu." Cam Thiến an ủi muội ấy.

"..."

“Umm, Vân Trường đại nhân,có chuyện gì vậy ? Sao mới sáng ra mà đã đổ nhiều mồ hôi vậy ?"

"Hừm,hả ? Vậy sao ?" Tôi vội vã dùng ống tay áo để lau mồ hôi trên trán.

Nói đến chuyện này,thực sự tôi còn chưa nói với hai người bọn họ về 'sự kiện kia'.Nhưng làm thế nào mà tôi có thể mở miệng nói ra chuyện này đây ?

"Nói,nói chung hai người không cân phải lo lắng.Ông trời chắc chắn giúp đỡ ca ca."Tôi vội vã nói thêm và hy vọng có thể khiến bầu không khí này trở nên bớt lúng túng hơn.

Ca...Ca...

Hả ? Tiếng bước chân nặng nề quen thuộc này là...

"Văn Viễn và Lữ Bố đại nhân tới sao ?"Tôi quay đầu lại và nhìn thấy hai vóng người võ giả quen thuộc.Mặc dù họ không mặc áo giáp nhưng dáng người của họ vẫn uy nghiêm như mọi khi."Hai ngày nay đúng là thường xuyên đến nơi này huh."

"Yeah." Văn Viễn gật đầu cười như thể chuyện xảy ra hai ngày trước cứ như là một ảo giác."Đó là vì gần đây tôi đến dạy cho Cam Thiến và My Trinh một chút võ nghệ mà."

Đúng rồi.Có lẽ hai người bọn họ không thích khi được bảo vệ.Gần đây Cam Thiến và My Trinh đã rất để tâm đến việc học tập võ nghệ.Đôi khi Hạ Hầu tỷ muội có ghé qua đây và dạy họ vài chiêu cứ như thể chúng tôi không phải là kẻ thù vậy.

"Được rồi,tỷ cũng luyện tập một chút." Tôi vén tay áo lên và dự định chọn vũ khí để khuây khỏa lo âu trong lòng.

"Quan Vũ đại nhân,ngày hôm qua dường như cô có bận tâm chuyện gì đó." Lúc này,Lữ Bố đang vuốt ve 'Xích Thố' đột nhiên nói điều này khi trên mặt vẫn hiện lên dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn."Vừa này chúng tôi có gặp Tào Tháo và cô ấy bảo cô qua bên đó một chuyến."

"Hả ?"

Tào Tháo đại nhân cho gọi tôi sao ?

"Thừa tướng đại nhân,ngài gọi tôi sao ?"

"À,Vân Trường tới rồi sao ?" Khi cô ấy nhìn thấy tôi bước vào phòng,Mạnh Đức rời khỏi ghế của mình và bước tới nghênh đón tôi.

"Đến đây,nhìn cái này đi." Mạnh Đức phất tay để ra hiệu cho hai người hầu hai bên lui về phía sau và mang tới một chiếc áo choàng mĩ lệ và lộng lẫy bằng lụa.

"Cái này là..."

"Cái này là giành cho Vân Trường.Dù sao hai ngày trước cô cũng là một thiên tướng quân,tốt xấu gì cũng nên có một cái áo choàng tương xứng với chức quan này chứ."Mạnh Đức giơ áo choàng và nhón chân lên khi cô ấy so sánh nó với dáng người của tôi."Thế nào ? Cô có thích nó không ?"

Quả thực hai người trước tôi được triệu vào chiều và được phong cho chức quan này.Mặc dù chức vụ này không cao nhưng dù gì nó cũng địa vị đáng kể và cái áo choàng sẽ là thứ để nói nên vị trí này.

Nhưng cái áo choàng này...

"Hảo ý của thừa tướng,tôi chân thành ghi nhớ nhưng áo choàng này tôi không thể đổi được." Tôi lắc vai rồi cố gắng làm cho chiếc áo choàng màu xanh lá cây của mình càng trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn."Y phục này là món quà lúc ca ca khởi binh tự mình chọn cho tôi.Ngoại trừ mặc cái này ở ngoài,tôi không thể mặc thêm cái nào khác."

"Ồ ~~" Tào Tháo đại nhân gật đầu và cười với vẻ mặt hiểu rõ."Vậy nếu như Huyền Đức đã mất,cô phải làm sao đây ?"

...Quả thực,vấn đề này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng tôi vẫn có niềm tin của mình.

Tôi nhắm mắt lại và nói rõ ràng từng chữ một đang vang vọng lên trong tai tôi."Tôi nguyện cùng ca ca theo xuống dưới đất."

"Ừm..." Mạnh Đức gật đầu khi giao bộ quần áo lại cho người hầu.

"Đáp án này không phải của riêng tôi,những người khác cũng sẽ trả lời như vậy thôi."

"Tôi nghĩ có lẽ là như vậy." Tào Tháo đại nhân vẫn cười nhưng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì."Cũng chính là bởi vì như vậy,tôi mới đánh giá cao Huyền Đức."

"Hả ?"

"Đây chính là chuyện của tôi..."

Báo ——

Trong khi Tào Tháo đại nhân vẫn đang xua tay cười.Từ ngoài phòng một lính liên lạc xông vào với vẻ mặt lo lắng và ngã nhào xuống đất ngay lập tức.

"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy ?!" Tào Tháo đại nhân biến đổi nét mặt vừa nãy và lạnh lùng nói khi dùng tay áo che miệng lại.

Lính liên lạc kia không dám chần chừ hơn nữa và ngẩng đầu lên nhìn Tào Tháo đại nhân trước khi cúi đầu xuống và hô lên tin tình báo mà anh ta mang đến.

——Đại quân của Viên Thiệu đang được điều động.

default.jpg


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!