Chương 36 : Đừng nói với tôi đây là ngoại truyện tập thứ tư (1)


Lê Dương hoang vu,đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thán.Có hơn hàng chục ngàn binh sĩ đóng quân ở nơi này,lúc này chúng tôi đang ở thế giằng co và tất cả mọi người đều không có việc gì nên hiển nhiên là lòng cảnh giác đều buông lỏng ra.Một số người thì chơi Cuju( túc cầu),một số khác thì chơi cờ và bởi vì trong quân đều có nam lẫn nữ trong đó nên cũng không thiếu các cặp vợ chồng trong đó.Lúc này tranh thủ lúc rảnh rỗi nói chuyện với nhau để cải thiện mối quan hệ của họ cũng là điều đương nhiên.Mặc dù đây chỉ là mùa đông,trời hanh vật khô nhưng thực sự không có bầu không khí kia.

Còn với tôi,thì lại bị Bản Sợ gọi tới lều vào sáng sớm mà cũng không biết bị kéo đi làm việc gì.

Rốt cuộc có thể là chuyện gì đây...

"Huyền Đức...Giờ thì được rồi." Khoảng chừng sau hai mươi phút,Bản Sơ vén cửa lều và thò đầu ra.“Dang dang dang dang!”

Sau đó,cô ấy thấy đã thu hút được sự chú ý của tôi thì chìa tay vén cửa lều lên và để lộ ra một bộ trang phục vô cùng hào hoa phú quý.

Tôi không biết tên khoa học của bộ y phuc này là gì nhưng nó sang trọng hơn rất nhiều so với những bộ y phục bình thường khác.Mặc dù tôi đã thấy Bản Sơ mặc một bộ tương tự trước đó .Nhưng quả nhiên bộ này là phù hợp nhất.

"Thế nào ? Hợp không ?" Bản Sơ vừa nói vừa đung đưa cơ thể thướt tha của mình.

"Hừm,hợp lắm." Tôi khẽ gật đầu.

Không biết có phải do khí chất của cô ấy không .Nhưng với bộ y phục tương tự,nế để Dực Đức mặc lên người thì không thể hoàn toàn xinh đẹp đến mức đấy.Chỉ là tôi lấy Dực Đức làm ví dụ mà thôi.

"Thứ này là ?" Tuy nhiên đối với Bản Sơ mà nói,hiển nhiên là đánh giá của tôi không làm cô ấy thỏa mãn."Thôi nào,hãy khen ngợi tôi nữa đi ~~" Bản Sơ bĩu môi khi cô ấy nói như vậy.

"Thật sự tôi cũng không biết nên phải nói cái gì..." Mất cả buổi,hóa ra cô ấy chỉ muốn tôi xem quần áo thôi hả...Đôi khi,thật sư tôi không biết con gái đang nghĩ gì.Mà càng không biết Viên Bản Sơ có nghiêm túc chuyện này hay không .

"Huyền Đức,ngươi không biết làm thế nào để làm một cô gái vui sao ~" Bản Sơ bất đắc dĩ nói khi cô ấy dùng quạt giấy chỉ tôi khi cô ấy nhìn tôi."Vào những lúc như thế này,không phải ngươi nên làm một số trò tâng bốc sao ?"

"Cái này...Có lẽ đúng là tôi nên làm như vậy."

"Hai ~~" Bản Sơ thở dài."Dáng vẻ này của ngươi,làm sao mà có thể nhờ người khác làm việc cho mình được huh ~"

Khi tôi nghe được cái này,tôi không khỏi cười khổ.

Cuộc nói chuyện này là sao ?...Quả thực,mặc dù về phương diện này tôi đã được huấn luyện qua trước đó.

Sau khi nghe được những gì Bản Sơ nói,tôi không khỏi không nghĩ đến lần đầu tiên tôi trở lại Từ Châu sau cái chết của Xa Trụ.

... Yaw ~~~ n.

Sắp vào mùa thu và trời lúc này rất trong xanh khi tôi đang ngồi ở phủ nha môn mà không có việc gì làm.Mắt không thể để tâm đến cuộn công văn trên tay khi tôi duỗi lưng và ngáp một cái.

Khi tôi nói như vậy,mùa thu là thời điểm để ngủ.Mặc dù có rất nhiều điều kỳ lạ có xu hướng xảy ra vào mùa thu.Nhưng mọi người quá thờ ơ nên không quá quan tâm nhiều.Và mùa thu đẹp đẽ như ngày hôm nay càng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mặc dù thời này dùng âm lịch.Nhưng nếu tính theo lịch của thế kỷ 21 ,lúc này gần như đã đến ngày lễ quốc khánh.Khi tôi trở lại thành Từ Châu,mặc dù mỗi ngày đều giống như một kỳ nghỉ như thế

nhưng thực tế tôi đều có việc để làm.

"...Chúa công,ngài đang phê duyệt công văn sao ?"

“* Ahem * ... Un, bây giờ đang làm đây." Tôi giật mình và lấy ngay lập tức một quyển án văn trước mặt và ra vẻ như đang thật sự xem khi tôi nghe thấy tiếng của Công Hữu.

Công Hữu đi vào từ cửa sau sao ? Thực sự cô ấy lặng lẽ bước vào đây sao.

"Ừm..." Công Hữu đến gần hơn và nghiêng đầu nhìn tôi."Hoàn toàn không nhúc nhích gì cả."

Cô ấy có thể nhìn ra được sao ?!

Tôi kinh hồn bạt vía quay đầu nhìn về phía Công Hữu và thấy cô ấy đang cau mày ,trông giống như không biết mình nên phải làm sao cho phải.

"Công Hữu à,muội tha cho huynh đi." Thấy thế,tôi đặt cuộn công văn xuống và bắt đầu cầu xin Công Hữu."Khi muội nói đến những công văn này,huynh xem cũng không hiểu và cũng không biết phải xử lý như thế nào.Muội muốn huynh làm sao chứ ~"

"Ừm...Thật ra muội đến đây để giúp huynh..."

"Thật sao ?!"

"Nhưng muội không có cách nào để nói rõ cho Tử Trọng và Hiến Hòa ..."

Khi Công Hữu nói tới việc này,chắc chắn bọn họ đã ngầm thỏa thuận với nhau.Vì để giúp tôi có thể chuyên tâm xử lý công việc ở Từ Châu,bộ ba Từ Châu Tôn-My-Giản mới chỉ định luôn phiên nhau trông coi và giúp đỡ tôi.

Nhưng cái thể loại giúp đỡ gì thế này...Lẽ nào tôi là phạm nhân sao ?

"Công Hữu,muội giúp huynh một chút đi..."

"Muội cảm thấy không yên lòng nên đến kiếm tra một chút.Quả nhiên là có chuyện mà." Ngay khi tôi sắp sửa thành công thuyết phục muội ấy thì một giọng nói lười biếng truyền vào từ bên ngoài phủ.Tôi nhìn ra ngoài và thấy Tiểu Ung với y quan không chỉnh tề,lộn xộn đang đi vào khi muội ấy kéo lê giầy của mình.

Nhìn dáng vẻ của muội ấy,hẳn là muội ấy vừa tỉnh dậy.

"Hả ? Tại sao Tiểu Ung lại đến đây ?"

Lần này phiền phức lại tới thêm nữa rồi.Trong lòng tôi nghĩ vậy.

"Huyền Đức luôn như vậy.Bất cứ khi nào gặp phải chuyện gì không dễ dàng là huynh ấy muốn đi tìm sự trợ giúp của người khác.Làm sao mà huynh có thể trưởng thành lên đây huh ~~" Tiểu Ung quở trách tôi mấy câu và sau đó nhìn sang phía Công Hữu."Công Hữu,muội cũng thật là.Huyền Đức khẩn cầu muội như thế nên muội liền bị chịu thua sao ?"

"...Hự."Công Hữu nghiêm mặt và lùi về phía sau một bước trước đòn đả kích vừa rồi của Tiểu Ung.

"Hả ? Có phải vừa rổi Tiểu Ung đã nghe thấy hết ?"

"Tất nhiên rồi ! Muội đã ngồi xổm ở bên ngoài được gần một khắc(một nửa giờ đồng hồ) rồi !"

Sau khi tỉnh dậy,muội ấy thực sự có quá nhiều thời gian nhàn rỗi huh.

"Được rồi,được rồi ~ Huynh xem công văn là được rồi." Tôi chịu khuất phục và cầm lấy cuộn giấy công văn.

"Không được !" Nhưng Tiểu Ung bác bỏ những gì tôi vừa nói ngay lập tức.

"Rốt cuộc huynh muốn muội làm sao đây..."

Tch tch tch. Tiểu ung lắc ngón trỏ của mình vào tôi như thể muội ấy đang giảng dạy cho tôi như một người trưởng thành.Mặc dù trong mắt tôi muội ấy chỉ là một cô gái trạc tuổi tôi mà thôi.

"Huyền Đức,trước khi huynh học cách làm việc,huynh phải học cách làm người trước tiên đã."

"Làm người ?"

[TL:làm người:đối nhân xử thế ]

"Không phải ai cũng nói dễ nghe như Công Hữu.Việc Huyền Đức cần phải làm,chính là học cách làm sao có thể sống chung với người khác.Sau đó,làm sao có thuyết phục đối phương một lòng làm việc giúp huynh."

"...Hự." Công Hữu lùi thêm về phía sau thêm vài bước nữa khi muội ấy bị dính một đòn đả kích nữa khi bị sử dụng như tấm gương xấu.

Dường như Tiểu Ung biết rõ mình đang nói gì,cứ như thể muội rút ra từ kinh nghiệm của mình ấy...Hả ? Chờ chút,lẽ nào bình thường muội ấy đều lười biếng đến như vậy sao ?

"Nói cung,những việc Huyền Đức cần phải làm lúc này ,chính là tập làm sao có thể dùng lời nói mà khiến đối phương đáp ứng chuyện nào đó cho huynh ."

"Hả ? Giống như vừa nãy sao ?"

Độ khó như Công Hữu quá thấp.Đương nhiên,độ khó như muội lại quá cao với huynh." Tiểu Ung bắt đầu nhìn ra ngoài khi muội ấy nói như vậy."Ừm...Tìm cho huynh một người có độ khó thích hợp..."

Cái gì ? Muội ấy đã tìm được người nào đó cho tôi sao ? Tôi vẫn còn chưa đồng ý cơ mà !

"Đợi đã,còn đống công văn này thì làm sao ?"

"Chuyện đó không quan trọng !"

Eh ?~ ~~~~

default.jpg


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!