Góc nhìn của Lưu Bị.
"Chúa,chúa công,lương thảo được tướng Cao Cán áp giải bị dư đảng khăn vàng Lưu Tiết và Cung Đô cướp mất." Phùng Kỷ lắp bắp nói khi trên trán mồ hôi nhễ nhại.
"Hừ ! Nhất định là Tào Tháo làm ra chuyện tốt này ."
Bản Sơ vỗ mạnh xuống bàn nhưng không ngẩng đầu lên.
"Hẳn là từ lâu Tào Tháo đã phái người đi thuyết phục dư đảng khăn vàng . Phía tây Ký Châu cũng đã bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn chống lại chúa công."
"Un...Hãy để Cao Lãm lĩnh binh đi dẹp loạn."
"Không được,chúa công,vào lúc này không thể dùng vũ lực để bình định phản loạn được." Ngay sau đó,Điền Phong lại đứng dậy.Thư Thụ ở một bên cạnh cô ấy lại vội vàng kéo ống tay áo của Điền Phong lại nhưng Điền Phong đã hất gạt bỏ tay Thư Thụ và tiếp tục nói."Chúa công,chi bằng làm theo cách người xưa,vương đạo trì thiên hạ.Giữa lúc hai quân đang đối địch lúc này,phía sau lại có phản loạn ,chúng ta nên chiêu an phủ dụ theo vương đạo để cảm hóa vạn dân mới là sách lược tốt nhất."
[TL: vương đạo trì thiên hạ - lấy thuật làm vua trị thiên hạ.Chiêu an phủ dụ : kêu gọi,vỗ về kẻ phản loạn đầu hàng ]
"Câm miệng,chúa công còn chưa ra lệnh mà cô dám khoa tay múa chân rồi ?" Thẩm Phối trốn ở đằng sau Phùng Kỷ đột nhiên vui tươi trở lại."Bây giờ kẻ địch đang ở trước mặt chúng ta.Dân phương bắc cực kỳ dũng mãnh,sao chỉ có thể tùy ý nói vài câu giải thích là có thể dẹp yên ngay ?"
Giọng nói này tuy rất ầm ĩ nhưng cô ấy vẫn trốn sau lưng Phùng Kỷ.
"Nói đi nói lại,việc chọn đường vận lương đều do Điền Phong cô chọn.Lúc đó cô luôn miệng nói không có sơ hở ,có thể đảm bảo không có sai sót nào,thế sao lần này lại bị dễ dàng cướp lương như vậy cơ chứ ?"
"Đường từ Tịnh Châu đến đây rất dài và hiểm trở.Tôi ra lệnh đi chậm lại vì muốn tránh né Tào Tháo và giả bộ đi đường lớn trong khi thật ra đi đường nhỏ nên mới mất gấp đôi thời gian mới tới được đây." Điền Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Kỷ khi cô ấy nói như vậy và dọa cho Phùng Kỷ giật mình nhảy lên."Nếu làm như theo ý của tôi,lẽ ra Cao Cán tướng quân phải mất mười ngày mới tới đây,nhưng hôm nay hắn ta đã tới đây rồi.Điều mà tôi muốn hỏi,có phải Phủng Kỳ,Phùng Nguyên Đồ nhà cô có phải đã làm gì đó phải không ?"
"Nói,nói bậy !"
"Nguyên Họa,thế là đủ rồi." Thư Thụ nói khi cô ấy lại cố lôi Điền Phong sang một bên."Việc quan trọng nhất lúc này là làm sao đối phó với Tào Tháo.Ở đây tranh luận với Phùng Kỷ cũng vô dụng thôi."
"Thư Thụ,cô đừng có kéo tôi nữa !"
"Chuyện này..."
Điền Phong lại gạt bỏ tay Thư Thụ một lần nữa và cũng không thèm nhìn Phùng Kỷ mà chỉ chắp tay về phía Viên Thiệu trước khi phất áo bỏ đi.
[TL:phất áo bỏ đi - giận dữ bỏ đi - giũ áo bỏ đi .]
Ngay sau đó,tôi mới nhìn về phía Viên Thiệu.Tôi thấy cô ấy lúc này vẫn rất bình tĩnh khi cô ấy đỡ đầu bằng một tay và hai mắt khép hờ trông có vẻ hơi uể oải.
Từ nãy đến giờ, Bản Sơ vẫn chưa nói một câu nào.
Và ngay tại lúc này,cô ấy lại thở dài một lần nữa trước khi cô ấy lên tiếng."Thư Thụ,cô cho rằng việc bình định nổi loạn ở Ký Châu nên như thế nào đây ?"
"Hả ?" Thư Thụ không biết phải làm sao trước câu hỏi đột ngột của Bản Sơ."À,thần cũng cảm thấy nên thử đi thuyết phục vẫn là cách tốt nhất."
Cô ấy dùng từ vô cùng cẩn thận.Mặc dù Thư Thụ và Điền Phong cùng là một loại người nhưng rõ ràng Thư Thụ vẫn là người cẩn thận hơn nhiều.
"Vậy à..." Bản Sơ trầm tư chốc lát."Thư Thụ,cô hãy đi với Cao Lãm và cố gắng thuyết phục trước .Hãy để bọn họ đưa ra yêu cầu của mình,nếu không thể ngừng lại thì vậy hãy để cho Cao Lãm huy động binh sĩ từ những thành xung quanh và tiêu diệt là được rồi."
Bản Sơ nói xong và đứng dậy rồi rút về phía sau lều mà không đợi câu trả lời.
...
Sau đó,trong lều liền rơi vào yên lặng.
"...Phùng Kỷ,có phải cô là người bảo Cao Cán tăng tốc độ vận lương phải không ?"
Và vì lúc này Bản Sơ đi rồi nên trong lều lúc này Thư Thụ mới cần thận nhắc lại chủ đề vừa nãy mà Điền Phong bị gián đoạn giữa chừng.
Mà ngay lập tức,Phùng Kỷ cũng làm vẻ mặt tràn đầy hối hận.Cho dù không có nói,cũng có thể đoán ra đại khái câu trả lời."Không dám nói gạt cô.Hai ngày nay ta kiểm tra sổ sách phát hiện lương thảo chúng ta có chút thiếu hụt,vì lẽ đó tôi muốn lương thảo được tới đây nhanh chóng hơn để binh sĩ an tâm.Vì lẽ đó mà tôi lúc này mới lo lắng."
"Vậy...Chúng ta còn bao nhiêu lương thảo ?"
"Chỉ còn chưa tới hai tuần ." Thẩm Phối nói khi cô ấy thò đầu ra.
"Thế còn Ô Sào thì sao ?"
"Lương thảo ở Ô Sào cũng không thể sử dụng tùy tiện.Lương thảo ở nơi đó không phải để dùng cho trận chiến tiêu hao như thế này." Phùng Kỷ vừa nói vừa lắc đầu."Lương thực ở nơi đó là để dùng cho quân ta sau khi thắng trận ở Quan Độ có thể thẳng tiến đến Hứa Xương mà không cần phải lo nghĩ phía sau.Trừ khi không phải vạn bất đắc dĩ,tôi sẽ không cho phép dùng lương thảo ở Ô Sào."
"..."
Mọi người cũng nói gì nữa . Mà tôi cũng không có quyền để phát biểu trong chuyện này mà chỉ có thể xem trong khi trong lòng không khỏi lo lắng cho bọn họ.Vốn tưởng bọn họ còn có thể nói thêm gì nữa nhưng mọi người đã nhanh chóng tản đi.Trên vẻ mặt mỗi người đều mang biểu cảm khác nhau nhưng không ai trong số họ mang vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
"Chúa công,cuộc họp kết thúc rồi sao ?"
"Ừm,căn bản tôi ở đó chỉ để đứng nghe mà thôi." Tôi nói khi tôi cười khổ về phía Tử Long . Cô ấy cũng hiểu được đại khái và không tiếp tục hỏi thêm nữa.
"...Có điều tình hình lúc này cũng không lạc quan lắm cho Viên Thiệu." Tôn Càn hơi buồn ngủ nói khi cô ấy nheo mắt."Những quyết sách giữa mưu sĩ và chủ tướng xảy ra quá nhiều vấn đề ,lương thảo còn không kịp vận chuyển, cách quản lý thì lộn xộn.Chỉ hơi có một chút sai lầm cũng để quyết định kết cục của cuộc chiến này."
Quả nhiên là giống như vậy phải không huh...
Nên nói như thế nào đây ? Vào những lúc như thế này,tôi cảm thấy sự nặng nề của dòng chảy lịch sử.Mặc cho tôi có thay đổi bao nhiêu sự việc hay không làm gì cả thì tôi vẫn không thể thay đổi được tiến trình của lịch sử kia.Và sự thất bại của trận Quan Độ là một phần quan trọng của lịch sử và tôi cảm thấy cho dù mình có nhúng tay vào hay không thì kết cục đã được quyết định là Bản Sơ sẽ thua và mất vì bệnh tật trong khi Mạnh Đức thống nhất phương Bắc.
Có điều,Bản Sơ với Mạnh Đức, hai người bằng hữu tốt đến giờ phút này vẫn phải đấu đá nhau đến một mất một còn,có phải đây cũng là trò đùa dai của lịch sử sao ?
"Mạnh Đức,Bản Sơ...Chung quy vẫn là cảnh người còn người mất sao..."
Eh ?
"Tử Long,lời cô vừa mới nói là sao ?"
"Hả ? Không,làm sao vậy ?"
"Hả ? Không phải Công Hữu nói sao ?"
"...Tôi ít khi nói chuyện với cô ấy."
Un,tôi biết.Cái đó...
"A ~"
Ngay sau đó,một giọng nói hờn dỗi truyền tới trước mặt tôi.Sau đó,tôi cảm thấy giống như bụng mình đột nhiên va phải cái gì đó.Mặc dù rất nhỏ nhưng tôi chắc chắn đã va phải thứ gì đó.
Tôi cúi đầu và chăm chú nhìn hồi lâu .Cuối cùng tôi thấy không ở bụng không có gì và nhìn ra một bóng người đang đến.
"Hả ?"
Có ai đó ở đây ?! Rõ ràng tôi không thấy ai xông mắt trước mặt tôi mà !
Khi tôi nghĩ như vậy,tôi vội vàng lùi về phía sau vài bước.Và cho đến lúc này,hai người bên cạnh tôi mới nhìn thấy người trước mặt tôi.
"A ! Thật,thật xin lỗi ! Vừa nãy tôi mải suy nghĩ ..."
Là một cô gái ?
Cô ấy thấp bé đang mặc áo choàng trắng trước mặt tôi đang lúng túng cúi đầu xin lỗi tôi.Mái tóc đen của cô ấy có vẻ hơi rối bời và một vài sợi tóc đã che mất tầm nhìn của cô ấy.
"À,à,không sao đâu." Tôi vội vàng lắc đầu trong tình cảnh lộn xộn đấy."Ừm,cho hỏi cô là..."
Tốt xấu gì thì tôi cũng ở trong doanh trại một thời gian,nhưng tôi chưa bao giờ gặp người này trước đó.
"À,tôi quên chưa giới thiệu mình !" Dường như cô ấy nhớ ra được điều gì đó và vỗ trán mình khi cô ấy cúi đầu."Tôi tên là Hứa Du,tự Tử Viễn."