Chương 327: Thái phủ đuổi Thái Tư Thành, càng không muốn rời xa hắn


Chương 327: Thái phủ đuổi Thái Tư Thành, càng không muốn rời xa hắn
Thanh Mặc Nhan chỉ dùng mấy ngày đã khiến cho Thạch Phường Trấn đón nhận vị quận chúa mới tới là Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam không cần làm gì cả, mỗi lần Thanh Mặc Nhan gặp mặt các nhân vật trong trấn, nàng chỉ phụ trách ngồi ở bên cạnh Thanh Mặc Nhan mỉm cười hoặc khôn khéo ăn điểm tâm của nàng.
Người Thạch Phường Trấn sợ người tới đây là chủ tử tham lam, bọn họ vốn kiếm sống ở trong trấn đã vô cùng không dễ dàng. Thời điểm Độc phu nhân còn ở đây, mặc dù nàng quản chế hơi bá đạo, nhưng nàng cũng không làm tổn hại đến lợi ích của đại bộ phận người trong trấn.
Lần này bọn họ thấy Thanh Mặc Nhan không có làm ra cải biến gì lớn, thuế má cũng không có gì thay đổi và lúc này mới yên lòng.
Có bốn ngàn người và Ngô tướng quân ở đây, không chỉ khiến người trong trấn cảm giác an toàn hơn mà còn khiến cho các sản nghiệp như tửu quán và phố đèn đỏ mừng rỡ như điên.
Thanh Mặc Nhan trấn an người trong trấn trước và lúc này mới xuống tay để cho Ngô tướng quân dẫn người thành lập doanh trại quân đội và đóng ở các nơi trong Thạch Phường Trấn.
Như Tiểu Lam ngồi rũ chân trên ghế và nhàm chán ngáp mấy cái.
Khoảng thời gian gần đây, nàng không phải ngủ thì là ăn và Thanh Mặc Nhan vốn không để cho nàng tham gia vào chuyện khác. Nếu không phải nàng biết Thanh Mặc Nhan thật lòng đợi nàng, nàng thậm chí còn hoài nghi hắn đang cố ý vỗ béo nàng và sang năm mới tiện cho việc giết ăn thịt.
"Lại mệt nhọc?" Thanh Mặc Nhan nhìn sang nàng. "Đợi đến khi chuyện Thái phủ kết thúc, ta sẽ bảo Huyền Ngọc phái người ra ngoài trấn chuẩn bị ít món ăn thôn quê cho nàng."
Vừa nghe đến có món ăn ngon, Như Tiểu Lam lập tức tinh thần tỉnh táo và nàng vừa mới ngồi yên thì Thái Nghĩa Minh đi vào từ bên ngoài.
Ngoại trừ Thái Nghĩa Minh ra, phía sau còn có Thái lão và mấy vị trưởng giả của tộc Thái thị.
Như Tiểu Lam chớp mắt và không hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Tại sao tất cả người của Thái phủ đều tới Thạch Phường Trấn?
Thái lão đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan với Như Tiểu Lam và chắp tay thi lễ. "Già trẻ lớn bé bái kiến Quận Chúa, bái kiến Thiếu Khanh đại nhân."
Thanh Mặc Nhan gật đầu coi như đáp lễ.
Mọi người ngồi xuống. 
Thái Nghĩa Minh nói với bên ngoài. "Mang Thái Tư Thành vào đây."
Như Tiểu Lam mở to hai mắt.
Thái Tư Thành sao?
Hai gia đinh một trái một phải mang Thái Tư Thành vào.
Như Tiểu Lam kinh ngạc hơn.
Mới mấy ngày không thấy, Thái Tư Thành sao lại biến thành như vậy? Người cũng gầy đi và mặc dù lối ăn mặc vẫn giống như trước kia, nhưng người sáng suốt nhìn một chút là có thể nhận ra đây là bộ dạng bị trừng phạt.
"Nghiệt súc!" Thái lão giận đùng đùng vỗ bàn một cái. "Còn không mau quỳ xuống!"
Thái Tư Thành do dự một chút và vẫn quỳ xuống.
Thanh Mặc Nhan nâng chén trà trong tay và rũ mắt thổi nhẹ nước trà trong chén.
"Hiếm thấy Thiếu Khanh đại nhân có thời gian rảnh rỗi, hôm nay tôi đem người trong tộc đến, chính là muốn tuyên bố ở ngay trước mặt mọi người, Thái Tư Thành bỏ mặc tộc muội không quan tâm, Thái phủ chúng tôi không có con cháu như vậy và kể từ ngày hôm nay trục xuất hắn ra khỏi phủ..."
Trục xuất?
Như Tiểu Lam nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.
Cho dù nàng không nghe rõ nội tình từ Thanh Mặc Nhan, nhưng nàng cũng nghe Sử Đại Thiên nhắc đến một ít.
Chuyện Thái Tư Thành hoàn toàn có Thanh Mặc Nhan ở phía sau một tay thúc đẩy.
Nếu như nói Thái Tư Thành bị như ngày hôm nay, tuyệt đại đa số đều là bởi vì Thanh Mặc Nhan tính kế hắn.
Nhưng nói đi nói lại, nếu không phải Thái Tư Thành sinh ra dị tâm, cũng không có người bẫy hắn, người không cúi đầu, không có người cưỡi lên đầu ngươi. Suy cho cùng vẫn là hắn 'gieo gió gặt bão'.
Chỉ là nàng không ngờ tới đến ngay cả Thái Vân Nhi cũng bị liên lụy trong đó.
Thủ đoạn của Thanh Mặc Nhan thật đúng là tàn ác, hắn không sợ bị người Thái phủ biết được chân tướng?
Nhìn Thanh Mặc Nhan nhấp ngụm trà với vẻ mặt không biểu cảm, Như Tiểu Lam cảm thấy nàng vẫn quá non nớt ngây thơ.
Kỹ thuật diễn xuất của tên gia hỏa này quả thật là không ai có thể địch nổi, nói dối ở trước mặt mọi người mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Thái Tư Thành gần như rơi vào tuyệt vọng, hắn vốn kỳ vọng Thanh Mặc Nhan sẽ nói chuyện giúp hắn, nhưng từ đầu đến cuối Thanh Mặc Nhan chỉ nhàn nhã uống trà giống như tất cả những thứ này đều không liên quan đến hắn vậy.
"Thiếu Khanh đại nhân, ngài nhẫn tâm nhìn tôi rơi xuống bước đường này sao?" Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng nói.
Thanh Mặc Nhan nâng mí mắt và liếc mắt nhìn hắn.
"Ta có gì không đành lòng?" Nói lương tâm với hắn? Nực cười, người có thể chấp chưởng ám ngục của hoàng đế sớm đã không còn lương tâm, đến ngay cả lương tâm cũng phải bóp nát rồi ném nó xuống.
Ám ngục luôn giết kẻ địch của hoàng đế, bất kể là triều thần hay nhân sĩ giang hồ, bất kể là đàn ông hay phụ nữ hay trẻ con, thậm chí là con cháu kẻ địch, chỉ cần hoàng đế hạ lệnh, hắn đều phải giết chết toàn bộ.
Thứ như lương tâm chỉ gây trở ngại khi hắn làm việc cho hoàng đế.
Thái lão với các vị trưởng giả trong tộc ấn dấu tay lên văn thư và chính thức đem Thái Tư Thành từ trong tộc đuổi ra.
Thanh Mặc Nhan thấy chuyện đã xong và mang Như Tiểu Lam xoay người đi ra ngoài.
Thái Tư Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo ra ngoài mấy bước và quỳ xuống trước mặt Thanh Mặc Nhan.
"Thiếu Khanh đại nhân, cầu xin ngài thu nhận và giúp đỡ tôi, thảo dân cam tâm tình nguyện dốc sức vì ngài"!
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam ra sau lưng và cách xa phạm vi Thái Tư Thành có thể chạm đến.
"Đến ngay cả muội muội mà người cũng có thể từ bỏ, người như vậy ta làm sao dám dùng." Thanh Mặc Nhan lạnh nhạt nói.
"Tôi... Tôi thật sự không có." Thái Tư Thành vội la lên. "Đó là người khác phao ra tin vịt, thật sự không phải là tôi!"
"Tin vịt sao?" Thanh Mặc Nhan cong mắt lên và đột nhiên bật cười.
Như Tiểu Lam cảm thấy nụ cười này lạnh như giá rét mùa đông tháng chạp và muốn buông tay Thanh Mặc Nhan ra theo bản năng.
Thanh Mặc Nhan trở tay một cái và lật ngược thế cờ lôi nàng đến bên người rồi đồng thời nói với Thái Tư Thành. "Ngươi đến ngay cả ai hãm hại mình cũng không phát hiện ra được, làm sao ta dám dùng người như vậy." Nói xong, hắn hất Thái Tư Thành ra và mang Như Tiểu Lam lên xe ngựa.
"Là chàng làm sao?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan không đổi. "Ta làm cái gì?"
"Chuyện của Thái Vân Nhi."
"Nàng không nên biết thì tốt hơn." Thanh Mặc Nhan lấy ra một bầu rượu nhỏ từ ngăn kéo trong buống xe và chậm rãi rót ra một chén nhỏ.
Mùi hương tinh khiết bắt đầu lan tỏa ở trong xe.
Đầu óc Như Tiểu Lam lung lay. "Đây là thứ gì?"
"Rượu thuốc do Trường Hận phối chế." Thanh Mặc Nhan đặt ở bên mép môi nhấp một chút. "Mấy ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này, cùng với Trường Hận đi lên núi tìm Trường Nguyên tiên sinh đang bế quan."
"Chàng rời đi, còn ta thì sao?" Như Tiểu Lam vội la lên.
Chẳng lẽ hắn muốn đem nàng bỏ ở nơi này một mình sao?
"Bởi vì chúng ta không thể chắc chắn Trường Nguyên tiên sinh còn sống hay không, nếu như kẻ địch âm thầm đóng giả làm Trường Nguyên tiên sinh một lần nữa, ta cũng không muốn chuyện lần trước phát sinh thêm một lần nữa."
Lần trước vì cứu hắn, Như Tiểu Lam dùng bùa chịu thay, đem thương tổn vốn ở trên người hắn chuyển đến trên người nàng và khiến hắn hối hận muốn chết.
"Nơi này có Ngô tướng quân với kỵ binh của hắn, cho dù một mình nàng ở phủ Quận Chúa cũng không có chuyện gì." Thanh Mặc Nhan nhấp một ngụm rượu nữa và đôi lông mày nhíu lại trông giống như rất khó uống vậy.
"Ta không muốn!" Như Tiểu Lam không cho giải thích và nhào tới ôm lấy cánh tay hắn. "Ta không muốn một mình ở lại chỗ này, ta cũng phải đi cùng với các người."
"Trên đường có thể rất nguy hiểm."
"Ta không sợ!"
"Trên núi sẽ rất lạnh, nghe nói trên đó bị băng tuyết bao phủ quanh năm và thức ăn còn thiếu thốn. Nếu nàng đi có thể sẽ đói bụng."
Con vật nhỏ sợ chết đói nhất, hắn còn nhớ thời điểm bọn họ lần đầu tiên đến Thạch Phường Trấn. Nàng nói lên yêu cầu và yêu cầu duy nhất: Không muốn đói bụng.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam nhăn lại và sau đó chui vào trong lòng hắn.
"Cho dù chết đói ta cũng phải đi!"
Độ cong khóe miệng Thanh Mặc Nhan dần dần mở rộng ra.
Trong lúc vô tình, con vật nhỏ càng không thể rời khỏi hắn sao? Rất tốt, có thể nhân cơ hội này thử một số tư thế mới với nàng.
Nàng nhất định sẽ không cự tuyệt.
 


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!