Sáng sớm ngày hôm sau, Souta đứng tập vung kiếm bên ngoài khu xưởng.
Khán giả của cậu là Diana và Ed đang đứng xem cách một quãng khá xa.
Tất cả những gì cậu làm chỉ là những bài tập vung kiếm đơn giản, nhưng Diana vẫn vui vẻ đứng xem cậu mà không hề biết chán.
Ed đứng bên cạnh thì nheo mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu khi Diana xoa đầu nó.
Sau một hồi miệt mài vung kiếm, Souta quyết định nghỉ ngơi một lát và đi về phía bọn họ.
- Chào buổi sáng Souta-san, anh đã vất vả rồi.
Diana đứng dậy và đưa cho Souta một chiếc khăn.
- Chào, ah cảm ơn em… Mà em đến từ khi nào vậy?
Souta xoa đầu Ed và bắt đầu nói chuyện với Diana.
- Umm, có lẽ là vào lúc anh đổi từ kiếm gỗ sang thanh Izayoi.
- Vậy là khoảng giữa buổi tập, cũng được một lúc lâu đấy, thế mà anh chẳng nhận ra mình đang bị theo dõi luôn. Quả đúng như mong đợi từ em gái của gã đó.
- Ufufufu, từ lâu rồi em vẫn luôn rất tự tin vào khả năng che dấu hiện diện của mình đó. Hồi bé em rất hay chơi trốn tìm, nhưng lần nào cũng kết thúc vì mọi người chẳng thể tìm thấy em.
Diana ra dấu chiến thắng với một biểu cảm vô cùng tự hào.
- Còn nhỏ mà đã thành thạo kỹ năng ẩn nấp… thật tuyệt vời.
- Anh nói gì vậy, chỉ là hòa mình với thiên nhiên thôi mà. Ví dụ nhé, nếu là bây giờ thì sẽ là hợp nhất với cơn gió, còn nếu là trong rừng thì sẽ là những cái cây.
Souta nhắm mắt lại. Dựa vào những lời giải thích của Diana, cậu tưởng tượng hình ảnh mình hòa vào cùng với cơn gió.
[Đã học được kỹ năng Ẩn nấp]
Dù đã lường trước được, nhưng cậu cũng không khỏi thở dài vì học được kỹ năng này quá nhanh.
- Sao vậy ạ? Không được sao? Mặc dù em đã cảm thấy sự hiện diện của Souta-san phai nhạt đi…
- Không, nói sao ta… có vẻ như quá dễ dàng khi anh học được kỹ năng này, anh đã có được Ẩn nấp rồi.
- Hoee~, tuyệt quá, cơ mà sao anh lại thở dài? Học nhanh hơn chẳng phải rất tiện sao?
Diana không hề dấu đi sự phấn khích của mình và hỏi thẳng vào vấn đề.
- Thông thường, một kỹ năng sẽ chỉ đạt được sau một quá trình tập luyện trường kỳ. Và với việc dễ dàng đạt được nó thế này, anh không cảm thấy tội lỗi, nhưng cũng không thoải mái lắm.
Nghe những lời của Souta, Diana ngẫm nghĩ trong một lúc.
- Em cũng có thể phần nào hiểu được cảm giác đó. Nhưng em tin rằng, ngay từ đầu Souta-san rất giỏi trong việc tiếp thu mọi thứ. Cho dù có chịu ảnh hưởng từ kỹ năng hay phước lành của thần linh thì anh vẫn có thể gọi đó là tài năng mà.
- Tài năng, nó sao?
- Vâng, cũng giống như việc em học được kỹ năng Ẩn nấp chỉ bằng cách chơi đùa thay vì tập luyện nghiêm túc. Cũng có rất nhiều người dù có cố gắng tập luyện rất nhiều nhưng vẫn không thể học được, đến cuối thì chuyện này cũng rất đơn giản là vì em có tài năng.
Sở dĩ Souta có cảm giác này đó là vì dòng máu khiêm tốn của người Nhất chảy trong cậu, nó làm cậu cảm thấy khó để chấp nhận khi học được một kỹ năng mà chẳng tốn nhiều công sức. Cũng không hẳn hoàn toàn nhờ lời nói của Diana, nhưng giờ cậu có thể tạm ổn với cảm xúc này.
- Đúng… vậy ha, mọi chuyện có thể được nhìn theo cách đó… Dù không hoàn toàn thuyết phục, nhưng em cũng đã giúp anh thấy khá hơn rất nhiều, cảm ơn nhé.
- Không, không có gì đâu, em chỉ nói ra những suy nghĩ của mình thôi. Nhưng nếu nó có ích với Souta-san thì thật tuyệt.
Diana nói với một nụ cười quyến rũ.
- A-A~a. Cũng đã đến lúc dùng bữa sáng rồi, chúng ta nên về chứ?
- Vâng!
Diana hạnh phúc bước theo sau Souta.
Khi họ trở về khu xưởng, Narasu vẫn đang làm dở bữa sáng.
Arezel thì đang ngồi đợi với hai chân vung vẩy.
- Souta-san, Diana-sama, chào buổi sáng. Bữa sáng sẽ có ngay thôi, mời ngồi xuống đây.
Đáp lại lời chào của Arezel, họ ngồi xuống chỗ được chỉ cho mình.
- Vậy Narasu cũng nấu ăn huh.
- Yeah, tôi chịu trách nhiệm bữa tối, còn Sư phụ thì lo bữa sáng.
- Vậy là Roury-san đảm nhiệm bữa trưa hả?
Nghe thấy câu hỏi của Diana, gương mặt của Arezel hơi giật giật.
- Không, u-ummm, Roury-sama thì…
Trong khi Arezel cứng họng thì Narasu mang món cuối ra và cứu giúp cô bé.
- Con bé đó không giỏi nấu ăn chút nào đâu, mà phải nói là thảm họa mới đúng. Để cho nó nấu ăn là một ý tưởng vô cùng tồi tệ. Khá lâu về trước, có lần Arezel ăn bánh quy do nó nổi hứng làm, và kết quả là liệt giường ba ngày ba đêm…
- C-Cú đó khá là thốn…
Mặt Arezel trắng bệch sau khi nhớ lại sự kiện đó.
- Geez, dù sao thì, tôi em cũng sẽ không bao giờ ăn đồ do Roury-sama làm nữa…
Mà nhờ có bọn họ nói về Roury, Souta cũng nhớ ra có một lá thư gửi cho cô ấy từ Elmia.
- Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa đưa lá thư này cho Roury…
- Từ Elmia sao?
- Yeah, vậy là bà cũng biết rồi?
Narasu gật đầu.
- Cái đồ Roury phóng túng đã đến lãnh địa loài người với Carena, nhưng rồi con bé đột ngột trở về và để Elmia lại cho Carena chăm sóc. Nên rõ ràng là con bé muốn liên lạc với mẹ mình rồi?
- Vậy là quá phóng túng đó. Mà chẳng sao, vậy Roury đâu rồi?
Biết rằng cô ta không có ở đây, Souta hỏi hai người bọn họ về hành tung của cô.
- Umm, tôi không biết, Roury-sama đến và đi bất cứ khi nào cô ấy muốn…
- Thứ lỗi cho đứa học trò ngu ngốc của tôi.
- Không cần phải xin lỗi đâu, chỉ là được nhờ đưa thư nếu gặp mặt thôi. Lần tới gặp cô ta tôi nhớ ra nhiệm vụ là được.
Narasu định cúi đầu nhưng đã bị Souta cản lại.
- Đúng rồi, Sư phụ. Roury-sama đi lang thang khắp nơi là chuyện thường ở huyện rồi, người mà lo nghĩ về chuyện đó thì cũng chẳng đến đâu đâu.
- Vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi, để làm được chỗ này chắc tốn công lắm, để nguội mất thì thật không tốt. Dạ dày của tôi đã bị mùi hương kích thích từ rất lâu rồi.
Diana thay đổi chủ đề.
- Xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị ngay đây.
Narasu trở lại vào bếp để mang những món còn lại ra.
Arezel cũng đi theo để phụ giúp.
Và lúc đó cánh cửa bật mở.
- Ta~ da~, Roury đã về rồi đây. Um, mùi thơm quá. Đúng là Sư phụ có khác, ăn ngay thôi! Con sắp chết đói rồi.
Souta và Diana đều ngớ người ra khi Roury tăng động bất chợt lao vào phòng, ngồi xuống một chỗ trống và bắt đầu đòi ăn.
- Oh, Souta-san, Diana-sama, chào buổi sáng. Món ăn của Sư phụ rất ngon đấy, hai người nên mong chờ đi!
- V-Vậy sao.
Vì sự đột ngột của cuộc đối thoại và Souta phản ứng có chút chậm trễ, nhưng rồi cậu nhớ ra chuyện của lá thư.
- Đúng rồi, lá thư. Roury, đây là từ Elmia, tôi sẽ đưa nó cho cô ngay bây giờ nếu không lại quên mất.
Sau khi ngó qua mặt trước và sau của lá thư, Roury cất nó lại vào túi mà không hề mở ra.
- Cô không định đọc nó sao?
- Yeah, tôi sẽ đọc nó sau. Vì được gửi thẳng đến tôi, nên tôi nghĩ là mình nên đọc khi ở một mình.
Sự đáp trả của Roury có chút yếu ớt so với khi cô ta lao vào phòng.
- Cảm ơn vì đã đơi, bữa sáng đến rồi đây.
- Cả món súp cũng vậy.
Narasu và Arezel đặt từng món đã được chia đều cho mỗi người lên khay.
Sau khi việc chuẩn bị hoàn tất và mọi người đã yên vị…
“ “Itadakimasu” ”
Ba người Narasu, Arezel và Roury ngay lập tức bắt đầu ăn, chỉ có Souta và Diana nói câu mời trước khi ăn truyền thống của Nhật.
- Gì vậy? Cái Itadakimasu đấy?
Arezel lên tiếng thay phần cho cả hai người còn lại cũng đang vô cùng thắc mắc.
- Đó là một câu mời trước bước ăn ở quê nhà của tôi. Tôi đã dạy cho Diana rất lâu về trước… Anh rất ngạc nhiên là em vẫn còn nhớ đấy.
- Eeee~, chính Souta-san đã nói với em lúc anh chuẩn bị lên đường rằng “Hãy nhớ luôn luôn nói Itadakimasu trước mỗi bữa ăn, được không?”.
- Hmm hay đấy. Sư phụ, chúng ta cũng làm vậy đi.
- Đúng rồi, vậy Arezel nữa.
- Vâng.
[Itadakimasu]
Và cứ thế bữa sáng diễn ra trong yên bình. Và đến cuối, Souta quyết định giải thích nốt về [Gochisousama].