Mở đầu
Khi bản thân lấy lại được nhận thức, thì tôi đã đang nằm ở đây, bên dưới những tán cây hoàn toàn xa lạ.
「Huh…?」
Dùvẫn còn choáng váng, tôi cố ép mình ngồi dậy và quan sát xung quanh.
Đó là một khu rừng.
Tôi đang ở giữa một khu rừng hoàn toàn xa lạ.
Mà không, tôi sinh ra và lớn lên ở trong một thành phố hiện đại, nên cũng chẳng có cái gọi là “khu rừng quen thuộc”. Thế nhưng nơi này, nhìn thế nào thì cũng giống rừng mưa nhiệt đới Amazon, chứ không thể nào là Nhật Bản được.
Một cái cây lớn uốn lượn theo hình thù kỳ dị.
Họ dương xỉ khổng lồ.
Những bông hoa sặc sỡ trông rất giống có độc.
Những tiếng chim hót mà tôi chưa bao giờ biết tới.
Từng lớp từng lớp lá cây xen kẽ nhau, và tôi chẳng thể nhìn thấy được bầu trời được nữa.
Tôi đang ở chỗ quái nào vậy?
Vẫn đang bị vùi trong đám cỏ xanh mượt, tôi kiểm tra lại cơ thể mình.
Hiện giờ, tôi đang mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng với quần áo, tạp dề và đôi giày. Phía trên ngực là một logo màu đen với dòng chữ [Shop Tsurumi].
Trên đầu tôi là một cái khăn quấn cũng màu trắng luôn. Tất cả hoàn toàn là đồ thường ngày của tôi.
Thế quái nào mà tôi lại nằm đây, bên trong bộ đồ này chứ?
Tôi ngồi xuống và khoanh chân lại, cố gắng tập trung nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi bị mất đi ý thức.
Và—trong khi đang xoay trở, tay tôi đã chạm vào thứ gì đó. Nó có vẻ cứng và trơn nhẵn, cứ như chạm vào bề mặt gỗ đã được đánh bóng vậy.
Tôi lấy thứ đó ra khỏi đám cỏ, đó chính là một con dao Santoku được bọc trong một cái bao trắng tinh.
Cán dao màu đen vừa với tay tôi một cách hoàn hảo, lưỡi dao thì dài 21 cm.
Tôi biết rõ về con dao này mà không cần phải lấy nó ra khỏi cái bao gỗ trắng.
Con dao này chính là tuyệt phẩm của một cửa hàng làm dao truyền thống ở Kyoto [Shop Sasaki], bố tôi coi nó còn hơn chính mạng sống của bản thân.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con dao, trong đầu tôi ký ức cứ thế ùa về.
------------------
Tôi là Tsurumi Asuta.
Từ Tsu trong Tsugaru, nghĩa là dừng lại và quan sát. Còn tên tôi thì có thể đọc giống như “béo hơn vào ngày mai”.
Mười bảy tuồi và đang học năm hai cao trung. Cao 170cm. Nặng 58kg, và chắc chắn là không hề béo.
Tôi được sinh ra ở tỉnh Chiba, khu Kanto, chứ không phải thành phố Tsugaru.
Gia đình tôi sở hữu một quán ăn nhỏ tên là [Quán Tsurumi]. Việc kinh doanh cũng không quá tệ, hay đúng hơn là nó đã từng rất tốt đẹp cho đến khi mấy gã này xuất hiện vào tháng trước.
Tòa nhà nằm kế bên chúng tôi đã được quy hoạch lại để xây một khu giải trí tổng hợp, và người chủ mới đã đề nghị chúng tôi bán lại cửa hàng cho anh ta.
Bề ngoài thì hắn luôn nói rằng “Tôi muốn xây một khu để xe ở đây”.
Nhưng thật ra trong thâm tâm hắn luôn nghĩ “Mình sẽ mở một nhà hàng ở bên trong, một quán an nổi tiếng nằm bên cạnh, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng xấu”.
Tất nhiên, chúng tôi không có lý do gì để đồng ý với anh ta và đã lịch sự từ chối. Tuy nhiên phía bên kia không đơn giản là cho qua như vậy, và hắn ta còn có vẻ dính líu đến thế giới ngầm. Có nhiều lời đồn đại rằng, hắn đã tước đoạt quyền sở hữu tòa nhà từ tay người chủ cũ.
Chính vì vậy, ngay khi tòa nhà đi vào thi công, bọn chúng bắt đầu đến quấy rối chúng tôi.
Cánh cửa kéo bị chém bằng kiếm và khắc dòng chữ “ô uế, bẩn thỉu”, những cuộc goi quấy nhiễu không ngớt, hay xác một con mèo bị vứt ở ngay trước cửa… toàn những trò cưỡng chế điển hình.
Chỉ có duy nhất một loại quấy rối hiện đại mà chúng dùng. Đó là để lại rất nhiều lời bình phẩm trên những website, tung ra tin đồn kiều như “những khách hàng đến ăn thường xuyên, đã bị ngộ độc”.
Tất nhiên là những khách hàng quen của chúng tôi vẫn đến đây như trước. Nhưng số lượng khách mới, cũng như sinh viên đại học ghé qua sau khi lên lớp giảm đi rõ rệt, chuyện đó được phản ánh rõ trong cuốn sổ kế toán.
Quá bất ngờ với những ảnh hưởng mà mấy website gây ra, tôi dần trở nên chán nản.
Ngay cả vậy bố tôi vẫn luôn tươi cười.
- Mấy người mà tin vào chuyện rác rưởi như thế, thì chính là họ đã bỏ đi cơ hội được thưởng thức những món ngon của chúng ta.
Thế nhưng những chuyện diễn ra sau đó đã hoàn toàn vùi dập nụ cười của ông.
Và nó cũng chỉ mới diễn ra vài giờ trước.
Bố dặn tôi chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối, còn ông thì ra ngoài mua thêm vài thứ nữa. Và lúc đó ông đã dính vào một vụ tai nạn với xe tải và đã được đưa vào bệnh viện.
Nhận được thông báo từ bệnh viện, tôi ngay lập tức lao đến đó mà trên người vẫn còn mang bộ đồ làm bếp.
Bố tôi nằm trên giường bệnh, vẫn cười như thể chưa có chuyện gì.
Dù vậy thì chân ông đã phải chịu một vết gãy rất nghiêm trọng. Cả tay và đầu cũng phải quấn băng và vẫn có thể thấy vài vết máu rỉ ra.
Bố tôi đã bị tông trực tiếp bởi một chiếc xe bán tải, và bác sĩ đã phải thốt lên “Thật là một phép màu khi mà ông vẫn còn sống đấy”.
Gã tài xế đã bỏ chạy ngay khi đó. Rất nhiều nhân chứng nói biển số xe đã bị tháo ra, và hung thủ thì bịt kín đầu.
Đó là một tội ác đã được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ.
Ngay cả vậy, bố tôi vẫn tiếp tục cười. Nếu bọn chúng muốn giết ông thì chắc chắn phải cần một chiếc xe tải thật sự kia.
- Vậy khi nào thì tôi được ra viện vậy?
- Huh? Thay vì được ra viện, thì bây giờ ông cần đi chụp cắt lớp phần đầu và phẩu thuật cho cái chân kia kìa.
- Cũng được thôi, nhưng bao giờ thì tôi được ra viện vây?
- Với tình trạng này thì rất là khó nói… Cả hai chân của ông đều bị thương rất nặng, ngay chỉ riêng việc hồi phục cũng không biết sẽ mất bao lâu…
- Tôi hiểu rồi, tôi để mọi chuyện cho bác sĩ, nhưng tôi còn phải quản lý cửa hàng. Tôi không ngại dùng xe lăn đâu, nên hãy cho tôi ra viện sớm nhất có thể. Tôi mà giao cửa hàng vào tay thằng ngốc này, thì nó phá sản là cái chắc.
Thằng ngốc đó hiển nhiên là tôi rồi.
Đó chính là bố tôi, cho dù có phải ngồi xe lăn hay chống nạng, chỉ cần một con dao ông sẽ lại có thể làm việc đến chết.
Cả tôi cũng cảm thấy chuyện đó thật là buồn cười.
Thế nhưng, ngay lúc đó… tôi nhận được cuộc gọi từ người bạn thời thơ ấu Reina.
Cô nói với tôi “ Cửa hàng nhà cậu [Shop Tsurumi] đang bị cháy”
Khi bố tôi biết chuyện, lần đầu tiên ông không thể nào cười được nữa.
- Asuta! Con dao! Ít nhất cũng phải cứu được nó!
Tôi lao ra khỏi phòng bệnh và chạy nhanh nhất có thể về phía cửa hàng.
Bố tôi trân trọng con dao từ [Shop Sasaki] còn hơn mạng sống của ông nữa. Một người đầu bếp thực thụ có thể làm thỏa mãn tất cả khách hàng dù là với nguyên liệu hay công cụ như thế nào! Mặc dù đó là câu nói yêu thích của bố, nhưng khi nói về con dao của mình thì ông lại hoàn toàn làm ngược lại “Nhưng, ta sẽ chẳng thể làm được gì nếu thiếu gã này”
Chỉ cần con dao đó thôi…hãy bảo vệ nó.
Dù cho có bị quấy rối, bị xe đâm, hai chân bị thương nặng hay việc kinh doanh ảm đạm, bố không hề nao núng… Nhưng, chỉ cần mất đi con dao, trái tim ông chắc chắn sẽ tan vỡ.
Đó là lý do tôi đang dốc toàn lực để chạy.
Thế nhưng khi tôi về đến nơi, chỗ đó đã bị một đám đông vây quanh và việc chữa cháy đã bắt đầu.
Tuy nhiên toàn bộ cửa hàng vẫn đang bị bao trùm trong biển lửa, cột khói bốc cao ngút trên bầu trời thu giữa tháng sáu.
Không cần biết có dồn vào bao nhiêu nước, cửa hàng chắc chắn sẽ bị cháy rụi.
Sức mạnh của ngọn lửa ngày càng khủng khiếp, cứ như trong một cơn ác mộng vậy.
- Asuta-chan…
Reina đang đứng đó với đôi mắt vô hồn, cô ngay lập tức gục đầu vào tôi và bật khóc.
Tôi khẽ gật đầu và giữ lấy bờ vai mảnh khảnh của cô… ngay sau đó quay mình và lao vào trong biển lửa.