Chương 219: Nói hay lắm, chỉ được nhìn không được đụng vào!
Thanh Mặc Nhan xoay người và trên ngón tay hắn là mảnh vải dệt nho nhỏ hình tam giác kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam đỏ lên và lao thẳng đến. "Mau bỏ xuống!"
Thanh Mặc Nhan nâng cánh tay cao lên và cho dù Như Tiểu Lam có cố nhảy cao đến mức nào cũng không với tới được thứ trên tay hắn.
"Mau trả lại cho ta." Như Tiểu Lam nóng nảy giống như con thỏ nhỏ muốn cắn người.
Thanh Mặc Nhan có ý nghĩ sâu xa khác mà lắc lư mảnh vải dệt hình tam giác kia ở trước mặt. "Thứ này dùng để làm gì?"
"Ngươi quản làm cái gì, mau đưa cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Trơ mắt nhìn "đồ trong nhỏ" của mình bị tên gia hỏa móc trên ngón tay và mặt Như Tiểu Lam tiếp tục đỏ ửng lên.
"Nói cho ta biết đây là cái gì thì ta sẽ trả lại cho ngươi."
Như Tiểu Lam mím môi.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày. "Ngươi cảm thấy, làm một chủ nhân thì sẽ cho phép sủng vật của mình có bí mật nhỏ giấu mình sao?"
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt. "Là... Là... Nội y."
"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan nghiêng đầu. "Thanh âm quá nhỏ, không nghe rõ."
"Là nội y."
"Nội y là cái gì?"
Cả người Như Tiểu Lam cũng sắp thành con tôm bị luộc chín và khói trắng từ đỉnh đầu bốc ra ngoài.
"Chính là thứ dùng để mặc lên người." Đầu Như Tiểu Lam sắp chôn vào ngực.
"Hả? Nhỏ như vậy sao?" Thanh Mặc Nhan không thể tin được mà đánh giá mảnh vải dệt hình tam giác trên tay. "Có thể mặc lên người sao?"
"Có thể."
"Màu sắc không tồi, ngươi mặc vào cho ta ngắm một chút."
Như Tiểu Lam cắn chặt răng.
Cái này mà cũng có thể mặc cho ngươi ngắm sao, ngươi coi ta là người mẫu đi biểu diễn sao?
Tốt, rất tốt, Thanh Mặc Nhan, ngươi chờ đó cho ta.
"Ngươi thật sự muốn nhìn?" Như Tiểu Lam làm ra vẻ khiếp sợ nói.
"Ừm." Thực ra thì lúc đầu Thanh Mặc Nhan chỉ muốn trêu đùa nàng, nhưng bây giờ hắn thật sự hơi tò mò.
Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo. "Có thể cho ngươi xem, nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
"Cái gì?"
"Chỉ cho phép nhìn, không cho phép chạm vào."
Lần này, đến lượt Thanh Mặc Nhan ngây người ra.
Cái gì gọi là không cho phép chạm...
Như Tiểu Lam cười 'ha ha' xấu xa. "Thanh Mặc Nhan, nói chuyện cần phải tính toán kỹ càng, ta có thể mặc cho ngươi xem, nhưng ngươi không thể chạm vào ta. Nếu không sau này ta sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa."
Thanh Mặc Nhan im lặng nuốt nước miếng. Chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy dường như đang tự đào một cái hố và tự chôn chính mình luôn.
"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, cơ hội chỉ có một lần." Như Tiểu Lam càng đắc ý hơn và đúng lúc nàng muốn mượn cơ hội này thử xem mị lực của mình đến đâu.
Nàng cảm thấy bản thân so với những nữ tử cổ đại kia còn kém quá xa. Nàng một không giỏi lo việc nhà, hai không giỏi xã giao và đến ngay cả chữ của nước Dạ Hạ còn chưa biết hết. Mặc dù Thanh Mặc Nhan nói sẽ lấy nàng, nhưng nàng không muốn lý do hắn cưới nàng chỉ vì nàng có thể khắc chế được cổ độc ở trong cơ thể hắn.
Thanh Mặc Nhan đưa mảnh vải dệt hình tam giác trong tay cho Như Tiểu Lam và thản nhiên nói. "Ta đồng ý."
"Vậy thì ta đi thay y phục, không cho phép ngươi đến gần nhìn lén." Như Tiểu Lam cười hì hì ôm lấy mấy bộ y phục chất trên ghế lên và còn tiện tay cầm luôn cối giã thuốc ở trên bàn.
Thanh Mặc Nhan vụng trộm liếc mắt và thấy trong cối giã thuốc là son môi nàng tự chế.
Xem ra con vật nhỏ đang muốn cho hắn một sự kinh ngạc vui mừng.
Thanh Mặc Nhan chắp tay đi đến trước cửa sổ và giả bộ nhìn cảnh sắc ban đêm bên ngoài trong khi lỗ tai tập trung lắng nghe động tĩnh thay y phục phía sau tấm bình phong.
Chỉ chốc lát sau, Như Tiểu Lam đi ra.
"Thanh Mặc Nhan." Âm thanh giòn giã vang lên và âm cuối còn mang theo chút run rẩy thẹn thùng.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi quay đầu lại, đôi tay tiêu sái chắp sau lưng không tự chủ được mà rũ xuống và cơ thể nghiêng về phía trước giống như ngã nhào bất cứ lúc nào vậy.
Như Tiểu Lam khoác lên một cái áo sa mỏng bên ngoài và bởi vì nửa trong suốt, cho nên cái yếm nhỏ bên trong có thể thấy rõ ràng.
Cũng không biết nàng đã nói gì với tú nương, lại biến cái yếm thành cái dạng này, còn có mảnh vải hình tam giác ở phía dưới... Nàng gọi nó là nội y...
Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm vào nàng và cả người đều giống như bị choáng váng vậy.
Như Tiểu Lam nhận thấy điều đó trong mắt hắn và trong lòng càng đắc ý hơn.
Quả nhiên người cổ đại đều chưa từng trải qua "sự đời" , chẳng lẽ mới nhìn loại nội y kiểu này đã không chịu nổi rồi sao?
Như Tiểu Lam nghiêng đầu và hé mở đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn được tô son đỏ mọng như cánh hoa hồng ra. "Thanh Mặc Nhan, ngươi đã đáp ứng rồi, chỉ cho phép nhìn, không cho phép chạm vào ta."
Mặc dù nàng tin tưởng Thanh Mặc Nhan 'nhất nặc thiên kim' , nhưng mà nhìn ánh mắt u ám trước mặt và lại nhìn hô hấp của nam nhân này đang tăng lên thì nàng không khỏi hơi lo lắng trong lòng rằng có phải là mình đã đùa quá mức hay không.
[nhất nặc thiên kim: một lời nói một gói vàng; lời hứa đáng giá nghìn vàng. ("Sử ký, quý bố loan bố liệt truyện": 'đắc hoàng kim bách, bất như đắc quý bố nhất nặc'. Sau này dùng 'nhất nặc thiên kim' để ví với sự tin tưởng vào lời hứa rất cao) ]
"Ta... Ta còn nhỏ... Không cho phép ngươi đụng vào ta." Nàng lắp bắp nói.
Vất vả lắm Thanh Mặc Nhan mới tìm được lý trí mình quay về.
Nếu không phải trong lòng hắn không ngừng lặp đi lặp lại lời mình đã hứa thì ban nãy hắn đã có suy nghĩ muốn nhào tới, đem thân thể nhỏ nhắn của nàng đè ở dưới thân và hảo hảo xoa nắn một phen rồi.
"Định múa sao, múa một khúc cho ta xem." Thanh Mặc Nhan đột nhiên cúi đầu cười và nghiêng về phía sau tựa lên ghế dựa.
Như Tiểu Lam cứng đờ ở đó.
Múa? Nàng chỉ biết múa mời thần mà thôi!
Ông nội chỉ dạy cho nàng điệu múa lúc âm dương sư thực hiện nghi thức tế lễ mà thôi.
Chờ một chút, hình như nàng còn biết một loại.
Khi học đại học, có một lần nàng bị câu lạc bộ mạnh mẽ kéo đi, nhảy cái điệu gì mà nhiệt huyết thanh xuân... Còn phải có một cái ống tương ứng...
Như Tiểu Lam đảo mắt nhìn xung quanh phòng và chẳng nơi nào có ống, nàng bò lên đâu.
Thanh Mặc Nhan kỳ quái nhìn Như Tiểu Lam nhảy lên giường, thân thể dính vào mặt trên trụ giường và sau đó lấy một loại tư thế yêu mị thành thục rồi thân thể quấn quanh trụ...
"Phanh!"
Lưng ghế dưới bàn tay Thanh Mặc Nhan bị nứt thành hai nửa.
Thân thể mềm mại của Như Tiểu Lam bám lấy trụ giường, hai cánh tay trắng như tuyết mở ra, hai chân cũng rời khỏi giường và cả người nhẹ nhàng bay múa tựa như chim bay trên trời.
Tuy nhiên, không đợi nàng làm xong động tác, Thanh Mặc Nhan đột nhiên nhảy dựng lên và một phen kéo màn xuống rồi che lấp giường đi.
Ánh nến trong phòng sáng ngời, đám tử sĩ canh gác đêm với hạ nhân trong viện đang đứng ở chỗ hành lang gấp khúc bên ngoài dừng chân, ngơ ngác nhìn thân ảnh nhẹ nhàng lộ ra phía của sổ và một đám nhìn đến ngây người ra.
Đó là ai? Như cô nương sao?
Mãi cho đến khi bóng người Thanh Mặc Nhan đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, kéo mạnh màn giường xuống, che thân ảnh mềm mại kia lại, lúc này mọi người mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cả đám cúi thấp đầu. Tất cả nhanh chóng xoay người đi và không ai dám nhìn về phía cửa sổ nữa.
Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan dồn ép phải lui về phía sau và cuối cùng ngã xuống giường.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi chơi xấu, ngươi đã đáp ứng sẽ không chạm vào ta!" Như Tiểu Lam gân cổ kêu lên.
"Ta đã đáp ứng sẽ không dùng tay chạm vào ngươi." Thanh Mặc Nhan cúi người ép tới gần và đáy mắt sâu thẳm không có lấy một tia sáng. "Nhưng mà dùng miệng, thì cũng có thể đi."
Hắn há mồm và mạnh mẽ ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Giữa môi lưỡi, mùi hương hoa hồng cùng mật ong tươi ngọt, lan tỏa ra ở trong miệng, tâm đang trầm luân ở trong tư vị tuyệt vời và quả thực muốn tàn sát bừa bãi một phen.
Trong lòng Như Tiểu Lam hô to không ổn và Thanh Mặc Nhan giống như biến thành một người khác khi ngay cả ánh mắt cũng đỏ cả lên.
Ô ô ô... Ta không muốn bị ăn luôn như vậy à.