Chương 242: Bí sử trong cung năm đó, là cứu người hay là hại người


Chương 242: Bí sử trong cung năm đó, là cứu người hay là hại người
[bí sử: là một câu chuyện lịch sử nhưng không được công bố rộng rãi hoặc chưa được công bố ]
Trong tiểu viện yên tĩnh, đến ngay cả một bóng hạ nhân cũng không thấy đâu.
Huyền Ngọc đi vào và bước qua bức ảnh bích phía trước.
[ảnh bích: bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt và coi như một kiểu trang trí ]
Đợi đến khi Huyền Ngọc bước qua bức ảnh bích, bất ngờ phát hiện không thấy Huyền Ngọc đâu.
Trường Hận lấy làm kinh hãi, Thanh Mặc Nhan nhanh chóng giơ tay lên ngăn cản Trường Hận tiếp tục đi về phía trước và đồng thời cầm tay Như Tiểu lam.
Hai tử sĩ phía sau thấy vậy vội vàng bỏ lễ vật đang nâng xuống.
"Ai cũng không được cử động." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói.
Trường Hận nhìn sang xung quanh khi bốn phía im ắng và đến ngay cả tiếng chim hót thường xuyên nghe thấy trong thôn cũng không thấy đâu.
"Con vật nhỏ." Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam đến bên người. "Ngươi thấy được cái gì?"
Như Tiểu Lam chớp chớp đôi mắt mèo xanh biếc. "Có pháp trận... Nhưng ta không thấy được trung tâm pháp trận nằm ở nơi nào."
Thanh Mặc Nhan quay đầu nhìn về phía Trường Hận. "Trường Nguyên lão tiên sinh am hiểu dị thuật này sao?"
Trường Hận nói với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. "Đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này gặp hắn."
Nói cách khác, hỏi nàng cũng vô dụng.
"Có thể biết Huyền Ngọc đang ở đâu không?" Thanh Mặc Nhan hỏi Như Tiểu Lam.
Lẽ ra viện lớn như thế này, Huyền Ngọc không thể nào một bước đã không thấy bóng dáng đâu và nếu xảy ra chuyện thì ít nhất bọn họ cũng phải nghe thấy âm thanh mới đúng.
Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Có pháp trận đã phong ấn nơi này lại, giống như một mê cung. Ta nghĩ Huyền Ngọc đã bước vào trong mê cung và ở đó đến ngay cả âm thanh cũng không truyền ra."
"Ngươi có thể nhìn thấy những mê cung kia không?" Trường Hận hỏi.
Như Tiểu Lam gật đầu. "Các người nắm tay nhau, ngàn vạn lần đừng buông ra." Nàng kéo Thanh Mặc Nhan đi về phía trước.
Mọi người trơ mắt nhìn nửa người Như Tiểu Lam đột nhiên dần dần biến mất ở trong không khí và hình tượng trông quỷ dị.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được mà kéo nàng lại một chút.
Như Tiểu Lam quay đầu mỉm cười với hắn. "Yên tâm đi lại đây đi, ta thấy rất rõ ràng."
Kết quả là mọi người nắm tay nhau, nối thành một chỗi và bước theo Như Tiểu Lam tiến về phía trước.
Nhiều lúc rõ ràng nhìn thấy phía trước có chướng ngại nhưng Như Tiểu Lam lại nhắm mắt làm ngơ đi qua và thân hình lập tức biến mất.
Thanh Mặc Nhan nắm chặt tay nàng và đi theo phía sau.
Mọi người vòng vo một hồi lâu và chợt thấy Huyền Ngọc ở bãi đất trống phía trước đang vòng tới vòng lui.
Trường Hận hét lên nhưng Huyền Ngọc lại trông giống như không nghe thấy. Thẳng đến khi Như Tiểu Lam mang theo bọn họ vòng vo thêm hai vòng thì lúc này mới thấy ánh mắt sáng ngời của Huyền Ngọc.
"Thế Tử, mới vừa rồi các người đi đâu vậy?"
Thanh Mặc Nhan không rảnh trả lời câu hỏi của hắn và đánh mắt ra hiệu cho hắn đi theo Như Tiểu Lam.
Mọi người cùng với Như Tiểu Lam vòng tới vòng lui và cảnh sắc trước mặt bỗng thông suốt mở rộng ra rồi xuất hiện một tòa nhà được xây dựng bằng tường gạch xanh.
"Đến nơi này thì không có việc gì nữa rồi." Như Tiểu Lam buông tay Thanh Mặc Nhan ra và chỉ vào tiểu viện phía trước nói. "Trong này không có pháp trận, nhưng tường viện bốn phía hơi kỳ quái và ta vẫn chưa nhìn kỹ, cho nên các người đừng nên đến gần chúng ta."
Thanh Mặc Nhan mang mọi người vào tiểu viện.
Trong tiểu viện vẫn đến ngay cả một bóng người cũng không có.
Trường Hận không khỏi nhíu mày và thấp giọng nói: "Thiếu Khanh, tại sao ta lại cảm thấy có chút kỳ quái."
"Tình hình lần trước ngươi đến bái kiến Trường Nguyên tiên sinh như thế nào?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Lúc ấy có vị lão quản gia ra mở cửa và mặc dù không cho ta bước vào cửa, nhưng ta có thể nghe thấy được tiếng người nói chuyện trong viện. Nghe đồn năm nay Trường Nguyên tiên sinh đã hơn hai trăm tuổi và bên người làm sao có khả năng không có hạ nhân hầu hạ."
Nói chuyện được một lúc thì bọn họ đã vào tiểu viện.
Cửa phòng rộng mở và mơ hồ truyền đến mùi dâng hương.
"Trường Hận sao..." Trong cửa vang lên một giọng nam xa lạ và nghe qua cũng không có cảm giác già nua.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.
Bọn họ đều đã vào đến nơi này và không có lý do gì phải trở về.
Mọi người bước vào cửa.
Chỉ thấy một lão già ngồi trên ghế ở giữa chính đường, nhìn qua đã qua hơn sáu mươi tuổi và mang nét trẻ trung với nét mặt tỏa sáng.
Như Tiểu Lam âm thầm thán phục.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một lão già khô cằn và không ngờ tới dáng vẻ kia của hắn còn trẻ hơn so với ông nội đã mất của nàng.
Trong đầu hiện lên lần cuối nhìn thấy ông nội, nàng không khỏi rùng mình.
Thảm trạng như vậy... Nàng không muốn nhớ lại một lần nào nữa.
Ông nội là chết vì bệnh, chết vì bệnh... Nàng không ngừng nhắc nhở chính mình.
Thanh Mặc Nhan cảm thấy được sự bất an của nàng và duỗi tay kéo nàng về bên người.
Trường Hận tiến lên làm lễ chào hỏi.
Lão già nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trường Hận. "Nhớ ngày đó lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi vẫn là một tiểu oa oa ở trong tã lót, chớp mắt một cái đã lớn nhanh đến như vậy. Nếu phụ thân ngươi vẫn còn trên đời, hẳn là sẽ tự hào vì ngươi."
Hàn huyên đơn giản một phen, Trường Hận đem Thanh Mặc Nhan giới thiệu cho đối phương biết.
"Đại Lý Tự Thiếu Khanh?" Trường Hận gật đầu. "Có thể phá được mê trận của ta nhanh đến như vậy, có thể thấy được Thiếu Khanh đúng là một người bất phàm."
Trường Hận vốn định nói đây là công lao của Như Tiểu Lam nhưng nàng thấy Thanh Mặc Nhan im lặng và kết quả là quyết định im lặng.
Đối với lời này, Như Tiểu Lam lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Nàng không thèm để ý đến công lao gì cả, nàng phá trận vì Thanh Mặc Nhan và cho dù được lão già này khen cũng không có gì đáng tự hào cả.
Thanh Mặc Nhan không phải là người tham công lao và sở dĩ hắn giữ im lặng là có nguyên nhân của hắn.
Lão già thấy Thanh Mặc Nhan không tỏ vẻ gì cả và mời bọn họ ngồi xuống.
"Nơi này ta không có trà ngon để chiêu đãi, các người cứ tự nhiên."
Trường Hận chủ động đứng dậy pha trà và thuận miệng hỏi: "Vì sao nơi này của ngài không có hạ nhân hầu hạ?"
"Tối hôm qua có vài người không rõ thân phận tới nơi này của ta, nửa đêm xông vào trong nhà, mấy năm gần đây ta vẫn luôn ở trên núi bế quan và đã sớm không muốn để ý đến những chuyện thế tục, chờ sau khi các ngươi đi ta sẽ trở về."
Trường Hận cả kinh. "Nửa đêm xông vào trong nhà không biết là người như thế nào, có làm ai bị thương không?"
Trường Nguyên nói: "May mà không có ai bị thương, nhưng ta cũng không biết vì sao bọn họ đến, cho nên mới bố trí mê cung ở trong viện. Các ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, thời gian của ta không có nhiều và sợ là không thể giải thích hết nghi hoặc cho các ngươi."
Trường Hận thấy thế liền vội vàng hỏi chuyện của phụ thân nàng năm đó.
"Năm đó trước khi tiến cung thì phụ thân ta từng tới bái kiến ngài, không biết hắn tới cầu phương thuốc gì?"
Trường Hận nghe thấy vậy thở dài. "Phụ thân ngươi rất tài hoa... Đáng tiếc, đáng tiếc, phương thuốc năm đó hắn tới hỏi đến bây giờ ta vẫn còn nhớ. Tuy rằng ta đã khuyên hắn, nhưng hắn vẫn khăng khăng làm như thế và ta cũng không thể làm gì hơn.
"Là phương thuốc giữ thai sao?" Trường Hận hỏi.
Trường Nguyên lắc đầu.
"Ừm... Là phương thuốc giải cổ độc?"
Trường Nguyên bưng chén trà lên và chậm rãi uống một ngụm nhỏ. "Tuy không đúng nhưng đáp án cũng không xa mấy."
"Là phương thuốc hạ cổ độc?" Như Tiểu Lam đột nhiên nói ra một câu.
Trường Hận sợ hết hồn.
Tay bưng chén trà của Trường Nguyên dừng ở giữa không trung.
Như Tiểu Lam cong mắt mèo và tươi cười vô cùng tự nhiên. "Ta đã đoán đúng."
Không phải là phương thuốc giữ thai cứu người, không phải là phương thuốc giải cổ độc giúp người khác, mà là phương thuốc hạ cổ độc hại người.
Sắc mặt Trường Hận ảm đạm, bất kể như thế nào thì nàng cũng không đoán ra được đáp án này. Lúc trước phụ thân nàng tiến cung chuẩn bệnh cho Hoàng Phi... Thế nhưng phương thuốc cầu Trường Nguyên tiên sinh lại là phương thuốc hạ cổ độc.
Rốt cuộc phụ thân nàng là muốn cứu người hay là muốn hại người?
Cổ độc kia, rốt cuộc là hạ ở trên người ai?
 

 


Bình Luận
loading... Đang upload dữ liệu, vui lòng không đóng cửa sổ này! Cảm ơn!