Chương 74 : Đừng nói với tôi đây là đến phủ Lưu Kỳ một chuyến (1)
Góc nhìn của Huyền Đức.
"A,nóng quá !" Tôi kêu lên như vậy khi tôi đang phe phẩy chiếc quạt trên tay để cho đỡ mắt và đang ngồi ở trong sân . Mặc dù vị trí của chúng tôi cũng không cách quá xa bở sông nhưng không ngờ là thời tiết lại nóng đến mức như vậy và ngay cả một cơn gió nhỏ cũng không có.
"Ca ca không nên cảm thấy khó chịu,thời tiết ở phương nam vốn là như vậy." Vân Trường nói với vẻ mặt hơi mệt mỏi khi cô ấy ngồi ở bên cạnh tôi." Nhưng muội nghe những người bạn từ phương nam nói thì nếu quả thật nhiệt đến mức không chịu nổi như thế này thì có lẽ trời sắp mưa."
Sự khắc nghiệt của ánh mặt trời khiên tôi phải cúi đầu thấp rất sâu. Khi tôi duy trì tư thế cúi đầu như vậy,tôi lặng lẽ nhìn sang Vân Trường và chỉ thấy muội ấy chỉ không còn mặc chiếc áo khoác vừa nặng vừa dày thường ngày.Thay vào đó muội ấy mặc một chiếc váy trắng mỏng khi hai tay áo được xắn lên đến vai và để lộ làn ra mịn màng của cánh tay muội ấy.Khi mặt trời chiếu xuống,chiếc váy mỏng muội ấy hơi hiện ra bên trong và có thể thấy rõ ràng cái yếm mà muội ấy mặc bên trong váy .
"Huynh đã nghe muội nói lời này biết bao nhiều lần rồi.Nhưng chính vì thời tiết khó chịu như vậy mà nó đã kéo dài được ba ngày rồi." Tôi nhìn xung quanh và sau đó cảm thấy không hề tốt chút nào khi tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác và nhỏ giọng lên tiếng.Phải nói là so với thường ngày mặc áo choàng với dáng vẻ nghiêm nghị thì dáng vẻ lúc này khá mới mẻ và phù hợp với muội ấy hơn.
Dĩ nhiê,tôi sẽ không nói ra những lời này.
"Quả thật thời tiết rất kỳ lạ." Vân Trường vẫn rất nghiêm túc chỉ trích thời tiết khó chịu này khi muội ấy cau mày và khi mặc bộ đồ này trông muội ấy khá dễ thương.
"Đúng vậy."
Mặc dù tôi rất muốn nói rằng có một cô gái trẻ xinh đẹp mê hồ đang đứng cạnh tôi và vẻ đẹp của cô ấy có thể làm cho tôi quên mất cái nóng bức của mùa hè.Nhưng hiển nhiên là thực tế luôn không hề có khả năng lãng mạn như vậy và trời nóng vẫn là trời nóng mà thôi.
"A~~~Nóng chết mất ~~~" Cùng với một tiếng kêu to,lại một bóng người chạy như bay ra khỏi phòng , bước qua ngưỡng cửa , nhảy xuống bậc thang và lượn một vòng nhỏ như đường xoắn ốc ở trong sân.
Khi tôi nhìn kỹ lại thì đó chính là Chu Thương.
Y phục Chu Thương mặc trên người cũng không có gì thay đổi nhiều , cô ấy vẫn mặc chiếc váy ngắn với áo may ô . Nhưng điều duy nhất khác biệt là hôm nay cô ấy đã cất đôi vớ tất đen dài của mình và để lộ ra đôi chân trắng nõn đầy quyến rũ.
Đối với một người như tôi,ngũ quan của Chu Thương cân đối như một tác phẩm nghệ thuật và không khác nào đem lại cho tôi một tinh thần hưởng thụ.Chẳng qua nếu như cô ấy không có kỳ lạ như vậy thì cô ấy sẽ càng trở nên hoàn hảo hơn.
Khi trong lòng tôi suy nghĩ như vậy,tôi không khỏi tò mò không biết bây giờ tình trạng cô ấy như thế nào ."Chu Thương,cô đang —— "
"Nóng chết mất !!"
"Đúng vậy,nóng quá ~"
Tôi còn chưa nói xong,lại có thêm hai người nữa chạy ra từ trong phòng,bước qua ngưỡng cửa,nhảy xuống bậc thang và cũng lượng một vòng nhỏ như đường xoắn ốc trong sân giống Chu Thương.
À,hai người họ là...Quan Bình và My Trinh muội muội.Y phục hai người bọn họ mặc dường như không thay đổi nhiều từ bên ngoài nhưng rõ ràng là họ đã mặc ít quần áo bên trong hơn so với trước .
"Mọi người lượn quanh nhanh hơn một chút."
"Vâng !"
"A,nóng quá,nóng quá ~"
Chủ yếu là Chu Thương vẫn còn ra lệnh.Chỉ thấy hai người kia đi theo sau và nhanh chóng chạy .
"Này,Quan Bình,mấy người đang làm gì đấy ?"
"À,mẫu thân đại nhân —— "
"Xin đừng có gọi tôi như vậy." Vân Trường nhanh chóng ngắt lời và bắt đầu uốn nắn.
"—— Chúng tôi nghe nói Chu Thương có một ý tưởng hay giúp cho cơ thể mát mẻ nhanh chóng vì vậy chúng tôi cùng thử làm."
Nhưng mà tất cả nỗ lực của Quan Bình đều vô ích khi dường như Quan Bình phớt lờ lời khuyên của muội ấy theo bản năng.
Ý tưởng hay sao huh...Tôi chẳng nhìn ra được ba người chạy nhanh dưới ánh nắng chói chang là biện pháp tốt cái gì chứ
Tôi nhìn về Vân Trường và thấy vẻ mặt muội ấy cũng không nhìn ra manh mối. Và tôi quyết định nên hỏi thủ phạm chuyện này.Nếu biện pháp của Chu Thương thật sự hữu hiệu,vậy thì tôi cũng muốn thử một lần xem như thế nào.
"Chu Thương,cô đang làm gì thế ? Chạy nhanh như vậy thật sự có thể mát mẻ hơn sao ?"
"Dĩ nhiên rồi ! Bây giờ tôi cảm thấy mát mẻ hơn nhiều với trước." CHu Thương hét lên ầm ĩ về phía tôi và trông rất vui sướng khi cô ấy chạy ở trong sân.
Thật sự có thể mát mẻ được sao ? Tôi nhìn vẻ mặt của bọn họ và quả thật thấy khá hơn một chút.
"Chúa công,nó rất đơn giản." Chu Thương nói."Ngài chỉ cần chạy đủ nhanh đến mức như cảm thấy gió đang thổi là được rồi."
...
Tôi thật sự quá ngu ngốc vì đã tin tưởng vào bọn họ trong nháy mắt mới vừa rồi.
"Ha ha ..." Vân Trường bên cạnh tôi cũng cười khổ . Có thể suy nghĩ của tôi và muội ấy đều giống nhau.
"Có gió ! Có gió !"
"Quan Bình,mau dừng lại đi..." Hiển nhiên là Quan Bình vẫn hiểu ra được sai lầm trong logic của Chu Thương , Vân Trường cảm thấy hơi có chút mất mặt chỉ đành lấp liếm bằng cách lạnh lùng ngắt lời.
"Ca ca,đây vốn là trách nhiệm của muội.Muội vốn nên dạy cho cô ấy một chút về những thứ thông thường."
"Ha ha ,không sao đâu.Ừm,không sao đâu."
Ngược lại tôi lại cảm thấy cái này vốn không cần phải dạy mới đúng...Sao cũng được,có lẽ sau lần chạy như bay này hoặc sau khi bọn họ hoàn toàn dừng lại thì bọn họ nhất định sẽ được giáo huấn một trận.
"Ế,chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ?"
Hả ? Khi tôi sắp sửa quay lại,liền thấy người kia để cho cẳng chân mình nghỉ ngơi khi dựa vào lưng tôi .
"Trời nóng như vậy,tại sao Huyền Đức còn ngồi ngây người ở chỗ này phơi nắng ? Thật đúng là cực khổ mà ."
"Bởi vì trong phòng quá ngột ngạt nên mới phải đi ra."
Mặc dù tôi không biết đó là ai nhưng tôi vẫn đưa ra câu trả lời đáp lại.
"Hả ? Muội trở về lúc nào vậy Tử Long ?"
Bởi vì lưng tôi bị cẳng chân cô ấy dựa lên cho nên tôi không có cách nào để quay đầu lại được nhưng Vân Trường ở bên cạnh đã thay tôi tiết lộ đáp án.
"Là Tử Long sao ?" Tôi hỏi.
"Huynh nghe thấy giọng nói của muội cũng phải nhận ra được chứ ."
À...Đúng là tôi thoáng nhận ra . Nhưng âm thanh vang nghe được từ trên cao nhìn xuống hơi khó nghe cho nên tôi vẫn không thể chắc chắn được.
Ngày hôm qua Tử Long đã đi tới doanh trại một chuyến và tiến hành sắp xếp lại biên chế quân sĩ một lần cuối cùng.Hiện nay,bất kể từ phương diện biên chế hay từ phương diện trang bị của ba chục ngàn binh sĩ của chúng tôi đều hết sức đầy đủ . Những sơn tặc mà lúc ấy Phụng Tiêu chiêu an được khi trở về,dường như cũng được bổ sung vào . Theo những gì tôi nghe được,dường như năng lực của bọn họ cũng không tệ vì dù sao bọn họ cũng từng làm sơn tặc.
Nhưng mà tận ba chục ngàn người sao huh . Suy nghĩ về nó một chút thôi cũng làm tôi sợ mà không dám nghĩ tới.Rốt cuộc là từ lúc nào,số lượng người của chúng tôi trở nên nhiều như vậy chứ ? Quả nhiên vẫn là bởi vì chuyến đi đến Giang Đông mà.
"Tử Long,tình hình trong quân như thế nào ?" Tôi hỏi khi tôi ngẩng đầu lên và nhìn về phía Tử Long.
Trong khi thời tiết nóng nực như vậy,Tử Long cũng không mặc áo giáp thật dày của mình như mọi ngày và ăn mặc rất hở hang,gọn nhẹ . Điều làm cho tôi càng bất ngờ hơn chính là mặc dù ngày thường chỉ thấy muội ấy mặc áo giáp bạc với áo lụa trăng nhưng lúc này muội ấy đang mặc một áo choàng màu lam nhạt có hoa văn hình hoa như một cái váy.Loại y phục này tôi có từng được Tử Trọng giảng dạy trước đó,lúc đó tôi nhớ suốt nhưng bây giờ lại giống như quên mất và không nhớ ra được.
Hử...Bối Tử sao ? Nói tóm lại,tôi đã từng thấy loại y phục này trong phim truyền hình trước đây mới đúng.
[TL:Bối Tử: Áo Tứ Điên/Áo tứ thân
]
"Không sao.Chẳng qua là bọn muội mấy ngày qua đợi huynh về nói bài phát biểu trước quân sĩ mà thôi." Tử Long nói khi cô ấy nhấc chân mình lên theo ."Chẳng qua là chuyến đi đến Tân Dã vẫn phải đích thân chúa công là huynh hạ lệnh cho bọn họ mới được."
"À...Ừm."
Dĩ nhiên,Tử Long cũng bận rộn với công việc trong doanh trại như chuẩn bị nhổ trại và bắt đầu di chuyển để lập trại mới .