Chương 05 : Truyện ngắn đặc biệt : Quốc Tế Thiếu Nhi 2014
Quốc Tế Thiếu Nhi 2014
"Tết thiếu nhi vui vẻ !"
Bất kể lúc thượng triều,tôi đột nhiên nghĩ đến hôm nay có lẽ cũng đến tháng 6 . Mặc dù không biết là số mấy nhưng tôi vẫn nên cám ơn vì những 'vị không nhỏ' bên cạnh tôi chứ nhỉ ?
Từ loại ý nghĩ này,tôi quyết định đi chúc mừng bọn họ một chút.
"Hả ? Hôm nay là ngày lễ gì thế ?"
Về lời chúc mừng mới vừa rồi của tôi đối với Dực Đức,Dực Đức tỏ ra hết sức bối rối và hỏi ngược lại tôi.
Nhắc tới như vậy cũng đúng,quả thật là ở trong thời đại này còn không có ngày lễ này cơ mà.
"Huynh nói là,Tết Thiếu Nhi vui vẻ .~"
"Tết Thiếu Nhi ?"
Tôi gật đầu đáp lại.
"Đúng như cái tên gọi của nó,đương nhiên ngàu lễ này là ngày lễ dành cho trẻ em.Vừa rồi huynh đã nói chúc muội ngày lễ vui vẻ."
"À..."
Vốn tưởng rằng Dực Đức sẽ vui mừng một chút bởi vì ngày lễ này nhưng chẳng hiểu sao vào lúc này muội ấy lại cau mày và không biết cái tình huống này là ra làm sao.
"Vậy nếu đây là ngày lễ của muội.Vậy thì muội nên làm những gì đây ?"
Cái gì ?
Đúng vậy.Nhân tiện khi nói tới Tết Thiếu Nhi thì nên làm những gì nhỉ ?
...Quả nhiên vẫn là nên tặng quà.Nhắc tới quà tặng thì lại có sẵn không ít.Trước đó có nhiều quan viên muốn hối lộ tôi là hoàng tộc mới tới nên đã đưa tới không ít lễ vật và chỉ là không biết đưa thứ gì cho tốt đây...
"Nói tóm lại,huynh sẽ tặng quà cho muội ~ Muội muốn cái gì ?"
"Quà tặng phải không ?! Hóa ra ngày lễ này chính là Tết được tặng quà sao !" Dực Đức đập đánh xuống bàn tay khi muội ấy bừng tỉnh hiểu ra và ngay sau đó nói tiếp mà không cần nghĩ ngợi."Muội muốn đồ ăn chín thành nam,quả lê ở đường phía bắc trong thành cũng không tệ ~ Còn có bánh gạo ngọt này,bánh kê vàng này.À,nhân tiện thì cũng đã lâu không uống rượu ở quán rượu trong thành,có lẽ cũng nên mua mấy vò rượu.Nghe nói gần đây có thương nhân ở Giang Đông cũng đến đây làm ăn buôn bán và cũng có thể kiếm được một ít trái cây phương nam để ăn."
"Được ! Được !"
Tôi vội vàng để cho Dực Đức dừng lại yêu cầu quà tặng giống như đọc khẩu lệnh vậy.Mặc dù không phải là không thể mua cho nhưng nói như vậy cũng không khác gì lúc bình thường.
Hơn nữa,thực sự có thể để cho trẻ em uống rượu sao ? Mặc dù tửu lượng của Dực Đức đúng là rất khá .
"Ngoại trừ thức ăn ra còn gì nữa không ?"
"Không có."
Câu trả lời cũng kiên quyết nốt.
"Ừm...Nói tóm lại,huynh sẽ đi dạo một vòng với muội trước ~"
"...Vâng,vậy cũng được."
Dực Đức liền bước thẳng về phía trước khi tôi vừa nói xong.Tôi nghĩ chắc là muội ấy đã có mục tiêu nào đó cho nên cứ đi theo .
"Umm ~ Ngon quá ~"
Lúc này Dực Đức,một tay cầm quả lê màu xanh một tay cầm miếng cá khô trong khi ăn . Tôi thì đang cầm giúp đống quả lê và thịt khô còn lại trong khi mang quà cho những người khác —— Rượu Hứa Xương.
Không ngoài dự đoán của tôi,nhất định là muội ấy muốn ăn thứ gì đó sau khi đi đến chợ.Vì thế,tôi đã cố ý mang theo túi tiền mà My Trúc đã sớm chuẩn bị sẵn cho tôi trước khi đi.Mặc dù tiền không nhiêu nhưng chung quy là tôi vẫn cò đặc quyền giai cấp cho nên mua cái gì cũng được.
Chẳng là tôi đang cảm thấy khó khăn về vấn đề quà tặng.Mặc dù đã mua không ít thứ nhưng những món đồ linh tinh này đều không thể coi là quà tặng được.Dù gì tôi phải mua món đồ mang ý nghĩ kỷ niệm mới phải.
Nhưng cứ đi dạo trên chợ và đã đi tới cuối chợ.Chung quy là tôi vẫn không mua được thứ gì có thể coi là món quà có giá trị.Thay vào đó,túi tiền của tôi gần như đã thấy đáy.
"A !! Bên kia có đá túc cầu ."
Dực Đức đột nhiên vô cùng cao hứng mà hét lớn lên và tôi nhìn thấy có một đám người đang đá quả bóng da.Tuổi của bọn họ có lớn có nhỏ nhưng chung quy cũng không vượt quá 20 tuổi.
Trẻ con ở thời đại này vẫn còn có thể vui vẻ dạo chơi ở bên ngoài.Tôi suy nghĩ một chút đến thời đại của mình và thật sự quá khó khăn.
Hử ?
Tôi cúi đầu xuống nhìn về phái Dực Đức và nhận thấy đôi mắt của Dực Đức đang nhìn chằm chằm vào đám đá túc cầu bên kia.Hiển nhiên là muội đang rất muốn chơi.
Tôi nghĩ vậy và nhớ lúc cùng nhau rời khỏi Trác Quận thì dường như thực sự không để cho Dực Đức vui chơi một lần nào.
"Dực Đức,muội đi ra đó vui đùa với bọn họ một chút đi !"
"À,không..." Thấy ánh mắt bán đứng mình,Dực Đức nhanh chóng lấy lại tinh thần và đi thẳng về hướng ngược lại với đám đá túc cầu kia.
"Đại ca ca ! Đại ca a !"
Lúc này,một giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau và tôi đang định quay đầu lại để nhìn thì sức nặng của nhỏ bé ôm lấy eo tôi từ phía sao.
"My Trinh sao ?"
Tôi quay đầu lại thì thấy đôi mắt đầy phấn khích của My Trinh đang nhìn tôi khi người muội ấy không ngừng lắc lư và hiển nhiên là đang làm nũng đối với tôi.
"Muội đang tự hỏi chúa công đã đi nơi nào sau khi bãi triều.Hóa ra là cũng đi lang thang ở chỗ này."
Tôi lại một lần nữa về phía My Trinh tới và nhận thấy My Trúc,My Tử Trọng cũng ở đó.
"Tử Trọng cùng với muội muội đi ra ngoài mua đồ sao ?"
"Đúng vậy.Bình thường cũng không thể làm phiền Cam Thiến muội chăm sóc cho muội ấy mãi được...Hử ?" Lúc này,My Trúc lại nhìn về phía hai tay tôi và vẻ mặt vui vẻ lập tức trở nên đáng sợ."Xem ra đi lang thang một mình lại tốn không ít tiền nhỉ !"
Thành thực xin lỗi,muội hãy cho huynh đi mà !"
"Đại ca ca là người luôn bận rộn.Không bằng hôm nay cùng vui đùa với muội một chút đi ~"
Lúc này,My Trinh vẫn lắc lư ở chỗ cũ khi muội ấy vẫn ôm tôi không buông và cảm giác vui vẻ hơn.
"Này này này ! My Trinh tiểu muội,ca ca hôm nay vừa mới thượng triều xong.Không có thời gian chơi cùng với muội đâu ."
Dực Đức vừa vặn thấy hai tỷ muội nhà họ My cũng ở đây và lập tức tới ngăn My Trinh lại.
"Muội không muốn !" My Trinh không ngừng lắc đầu phản đối và tiếp tục nhíu mày rồi chỉ về phía Dực Đức."Rõ ràng Trương tỷ tỷ cũng hy vọng đại ca ca có thể đợi thêm một lúc nữa mà."
"Ai nói chứ ! Tỷ,tỷ có nói đâu !"
"Rõ ràng là tỷ có nói ! Chính mắt muội nhìn thấy Trương tỷ tỷ ngày thường luôn nhỏ giọng thì thầm rằng 'Tại sao mà ca ca còn chưa bãi triều' cơ mà."Ngay sau đó,My Trinh nhìn về phía đồ trên tay tôi với tay Dực Đức và càng trở nên khó chịu mà nói ."Quá giảo hoạt,quá giảo hoạt ! Muội cũng phải đi dạo phố cùng với đại ca ca !"
Nghe thấy muội ấy nói như vậy,Dực Đức cũng đỏ mặt lên ngay lập tức và đứng yên tại chỗ khi tay chân cũng tỏ ra hơi cứng ngắc.
"Ca ca,đừng,đừng nghe tiểu nha đầu này nói bậy !"
Thấy tôi nhìn về phía mình,muội ấy vội vàng khoanh hai tay trước bộ ngực nhỏ và ngượng ngùng quay đầu đi.
"Quá giảo hoạt,quá giảo hoạt ! Muội cũng phải đi dạo phố cùng với đại ca ca !"
Ngay sau đó,My Trinh nhìn về phía đồ trên tay tôi với tay Dực Đức và càng trở nên khó chịu mà nói.
"Chúa công mà như vậy thì không thể nào khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo được đâu."
Tử Trọng ở bên cạnh càng ngày càng 'đổ thêm dầu vào lửa'.
Nhưng mà cho dù đó là Dực Đức hay là My Trinh,đều là hy vọng tôi có thể ở lại thêm một chút nữa.
Đối với trẻ em,cõ một chỗ dựa còn quan trọng hơn rất nhiều so với quà tặng.
"Được rồi ! Vậy thì hôm nay huynh sẽ chơi với My Trinh tiểu muội muội đi !"
"Ca ca !"
Thấy Dực Đức bắt đầu hơi tức giận khi muội ấy xoay người lại và nói xong câu kế tiếp.
"Đương nhiên là chơi cùng với Dực Đức cũng được !"
"A,muội,muội cảm thấy không có vấn đề gì đối với chuyện này."
Dực Đức lại không ngừng lắc đầu ngay lập tức và bướng bỉnh như vậy trông thật là dễ thương khi muội ấy vừa nghe thấy tôi nói xong.
Nhìn Dực Đức như vậy,tôi đã đại khái biết được tại sao ban đầu muội ấy lại đi nhanh như vậy.
...Được rồi.
"Tử Trọng,phiền muội đi gọi những người khác tới giúp huynh được không ?"
"Hả ? Chúa công muốn làm gì vậy ?"
Trước câu hỏi của Tử Trọng,tôi chỉ về phía đám đá túc cầu đằng kia.
"Đương nhiên là cùng nhau đá túc cầu rồi ~"
Tết Thiếu Nhi đương nhiên là ngày lễ dành cho thiếu nhi.Mặc dù nó chỉ là một ký ức nhưng ít nhất ngày hôm nay cũng khiến chúng tôi quay trở lại lúc là trẻ con.
( Mọi người,Tết Thiếu Nhi vui vẻ ! )